Page 97 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 97
lăn to lớn đặt trong nhà bếp của ông – béo tròn như một con cá heo, với
gương mặt đỏ như gấc chín và đôi mắt như hai viên đá mã não. Ông ta ngồi
nhìn cậu chăm chú một hồi, như thể nghĩ rằng cậu là một người mất trí.
“Ồ, đó là một cái hình nộm tốt,” cuối cùng ông ta nói. Và cháu nghĩ xem
ông ta đòi giá bao nhiêu?
Letitia ngẫm nghĩ, đôi mắt cô dán lên lớp cỏ dưới bàn đôi chân, dù chúng
nhấp nháy rất nhanh nhưng cô không thể suy nghĩ một cách rõ ràng được.
“Cháu cho là,” cô nói, “năm bảng Anh là vừa, phải không, cậu Tim? Ngay
cả đối với Già Joe? Dù tất nhiên,” cô nói thêm, như thể cụ Bolsover đã đột
ngột bỏ đi, “ngay cả khi đó vẫn rẻ một cách khác thường.”
“Không, đoán lại đi cháu yêu. Chẳng có gì giống như năm bảng Anh cả!
Thậm chí không có gì giống như hai xu. ‘Cho ta kéo một hơi ống píp cái
thứ thuốc lá của anh,” người chủ trại già nói, “và nó sẽ là của anh mãi mãi.’
“Thế là anh ta trở thành của cậu. Và cậu mừng là không phải chuyện tiền
bạc.”
“Cháu cũng vậy,” Letitia nói. “Thuốc lá không làm tổn thương cảm giác
của cậu, cháu cho là vậy, phải không, cậu Tim? Và… và cậu không bao giờ
nhìn thấy lại nàng tiên nữa?”
“Nói theo cách nào đó,” cụ Bolsover đáp. “Cậu không bao giờ nhìn thấy
lại bất kỳ một thứ gì khác, Letitia ạ, Đó là vấn đề về ý nghĩa chính xác khi
người ta dùng chữ ‘nhìn thấy’, cậu cho là vậy. Từ ngữ chỉ là vô dụng.
Chúng không thể làm được gì, phải không?
Letitia lắc mạnh đầu, “Không, cậu Tim, chúng không thể,” cô nói, và lại
rơi vào im lặng.
Ngôi nhà thấp, cửa sổ rộng, với những bụi cây ông lão [15] và hoa lài của
nó, đã co lại trong ánh sáng và sức nóng của mặt trời, như thể nó đã lắng
nghe tất cả câu chuyện này. Những con bướm bé xíu, như những mảnh nhỏ
xanh nhợt của bầu trời, đang lượn vòng chấp chới trên những bông hoa.
Tiếng chuông phát ra từ cái tháp chuông đá của nhà thờ làng, được giảm
https://thuviensach.vn