Page 98 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 98
âm đi nhờ những cánh rừng đầy lá, vang lên ngọt ngào và nghiêm trang
trong bầu không khí mùa hè. Bầu trời im lìm như thể thế giới rộng lớn đã
ngừng quay.
Và kia, khuất mất phân nửa trong bóng râm của những rặng liễu xanh
thẫm, đen đủi trong bộ quần áo cũ, cái nón dị thường che ngang mắt và một
cánh tay gầy gò, gã bù nhìn đang đứng; không bao giờ động đậy. Anh ta
cũng không có vẻ gì là mong muốn có bạn bè. Trước kia có thể anh ta đã
từng là một nơi để ẩn nấp (cũng giống như cách đây đã lâu một con ong
từng chiếm hữu cái nón bê-rê của cụ Bolsover), nhưng vị khách nào đó
từng đến cũng đã ra đi. Cuối cùng, Letitia quay lại nhìn vào gương mặt của
cụ già.
“Cậu Tim ạ, điều mà bản thân cháu tin tưởng,” cô lại bắt đầu nói, với
một giọng khẽ đến nỗi gần như là cô đang nói chuyện với chính mình,
“điều mà bản thân cháu tin tưởng, và cháu chắc rằng cậu sẽ không phiền
khi cháu nói vậy – đó là, cháu tin rằng cậu hẳn đã yêu nàng tiên đó. Có phải
vậy không, cậu Tim, cậu có nghĩ như vậy không?”
“À!” cụ Bolsover đáp, và ngồi đó hấp háy đôi mắt trong ánh nắng. Rồi
ông lẩm bẩm như tự nói với chính mình, “Ối chà, cậu có thể ngửi thấy mùi
thịt hầm táo cho bữa ăn trưa rồi, thậm chí còn thơm hơn mùi hoa cẩm
chướng! Cậu nói với cháu điều này, Letitia ạ. Đã tới giờ chúng ta phải động
đậy những cái chân răng của mình rồi. Chúng ta sẽ đi ra và hỏi Già Joe!…”
https://thuviensach.vn