Page 95 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 95

có một mình, một con người nhỏ bé vụng về xấu xí, đang nhìn, như thể vào
                 một giấc mơ, vào đôi mắt lạ lùng phi thường đó.


                    “Cả hai không hề nhúc nhích chút nào; không có ngay cả một cử động
                 nhỏ nhất nào trên gương mặt nàng cho thấy rằng nàng đang biết cậu, nhận

                 ra cậu, tỏ vẻ trách móc cậu hay sợ cậu. Nhưng khi cậu nhìn – làm sao cậu

                 có thể mô tả được nó đây? – có một thay đổi mơ hồ trong đôi mắt nàng.
                 Giống như thể cháu nhìn ra biển khơi vào một chiều hè muộn nào đó từ

                 một cánh cửa sổ cao hay từ một rìa vách núi, một cánh chim hải âu xa xôi

                 chợt xuất hiện trên nền màu xanh thẳm rồi biến mất vào trong nó trở lại.
                 Những người khả tử chúng ta chỉ có thể mỉm cười bằng đôi mắt – và đó là

                 một nụ cười đẹp hơn bằng đôi môi rất nhiều. Nhưng không giống như thế.
                 Cái cách mỉm cười của nàng với cậu cũng giống như những thiên thần trên

                 cái thang từng mỉm cười với Jacob          [13]  – với mái đầu thiếp ngủ của ông ta

                 trên  tảng  đá.  Và  cậu  nghi  ngờ  không  biết  họ  có  thường  mỉm  cười  hay
                 không. Thâm tâm bảo cho cậu biết rằng không phải là nàng không có thiện

                 cảm với cậu. Thế nhưng nàng đang khẩn nài cậu đừng tới và xâm nhập vào

                 nơi ẩn náu của nàng nữa. Nàng đang làm gì trong cõi đời này, nàng cô đơn
                 đến mức nào, nàng ở đâu và ở với ai khi không ở trong những khu vực gần

                 nhà bà Lumb, cậu không thể biết. Tất cả những gì nàng đang nói với cậu là
                 nàng không có ý làm hại cậu nhưng cầu xin cậu đừng lén lút theo dõi hay

                 dò la nàng thêm nữa. Nói cho cùng, cậu có quyền gì để làm như thế - hoàn

                 toàn vượt khỏi phép tắc xử sự thông thường? Thế rồi nàng biến mất.

                    “Ồ, biến mất!” Letitia nói, và đột ngột cúi đầu xuống.

                    “Cháu biết đó, rất dễ ẩn nấp trong bóng chiều nhòa nhạt của khu rừng, và

                 những bờ giậu của cánh đồng rất rậm rạp. Vâng, nàng biến mất, cháu yêu,

                 và cậu không bao giờ gặp lại nàng hay bất cứ thứ gì giống như nàng kể từ
                 đó… Nhưng, như cậu đã nói,” cụ Bolsover nói thêm, “cháu không thể gọi

                 đó là một câu chuyện.” Ông đang hấp háy mắt nhìn người cháu bé nhỏ của

                 mình như một con cú bị đưa ra ánh sáng ban ngày. Letitia giữ im lặng trong
                 một lúc.








                                                                                                     https://thuviensach.vn
   90   91   92   93   94   95   96   97   98   99   100