Page 94 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 94

“Ừ, nàng không bao giờ có mặt ở đó. Và vào buổi chiều hôm đó cậu
                 đang trong một tâm trạng u ám và giận dỗi của một cậu bé. Cậu bị đau

                 nhức khắp người, chắc chắn là do ngu ngốc nằm trên mặt đất dưới những

                 bụi cây sau lúc trời mưa. Đêm này sang đêm khác, cậu nằm thao thức hàng
                 giờ. Dường như nàng tiên đã lìa bỏ cánh đồng. Dường như mọi mánh khóe,

                 tính hiếu kỳ, niềm hy vọng và sự khao khát của cậu đã uổng công vô ích.

                 Cậu cau mắt nhìn Già Joe như thể anh ta là người có lỗi. Chỉ là do tính tự
                 cao tự đại và sự ngu ngốc của cậu.


                    “Ngoài ra, bà bạn già Lumb của cậu đã bằng cách nào đó phát hiện ra
                 rằng cậu đã lẻn vào nhà rất muộn trong lúc bà đang ăn tối. Và dù bà không

                 bao giờ trách mắng cậu, khi bà không hài lòng điều gì đó rất dễ biết ngay.
                 Bà có thể vừa mỉm cười với cháu với đôi má ửng hồng màu táo chín và đôi

                 mắt đen vừa buông giọng lưỡi khá là chua chát trong cùng một lúc.”

                    “Ở trường cháu có một bà cô,” Letitia kêu lên, “gọi là cô Jennings cũng

                 giống như thế; dù cô ấy không béo lắm. Ít ra là chưa béo. Và rồi?… Cậu

                 nhìn thấy nàng chứ, cậu Tim?”

                    “Phải, cậu nhìn thấy nàng, mặt đối mặt. Cậu đang đi về, băng qua bãi

                 trồng cây ở góc trên cánh đồng nơi hai dãy bờ giậu gặp nhau ở cuối một
                 hàng cây xanh. Khi cậu đang đi thơ thẩn, đột nhiên cậu thấy lạnh khắp cả

                 người, và cậu tin chắc rằng cái nón của cậu đã bị đẩy lên một chút trên đầu
                 cậu, do những sợi tóc của cậu đã dựng đứng hẳn lên.


                    “Thậm chí cậu không thể kể cho cháu biết nàng đang mặc thứ gì, nhưng
                 cậu nhớ lại nàng lúc ấy như thể được choàng lên bằng một vòng hào quang

                 của một vầng trăng tròn – như những bông hoa chuông trong một thung

                 lũng nhỏ giữa rừng. Có thể hoặc không có thể, nhưng cậu hoàn toàn nhìn rõ
                 mặt nàng, vì cậu đã nhìn chăm chú vào mắt nàng. Cả chúng cũng xanh

                 thẳm màu nước biển, như màu xanh của ngọn lửa khi gỗ cháy, nhất là khi

                 trong đó có muối, hay thứ gỗ đó đến từ một chiếc tàu cũ, với những mảnh
                 đồng trong đó. Mái tóc nàng buông xõa xuống hai phía thành những lọn dài

                 phủ kín đôi vai hẹp. Cậu hoàn toàn quên hết mọi thứ khác trên đời. Cậu chỉ







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   89   90   91   92   93   94   95   96   97   98   99