Page 96 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 96

“Nhưng cháu gọi nó là một câu chuyện, cậu Tim ạ,” cuối cùng cô đáp.
                 “Và, ồ, cháu ước gì… Tuy nhiên, nói thế chẳng ích gì. Nhưng thế còn Già

                 Joe, Già Joe ở đằng kia thì sao, hở cậu Tim?”

                    “À, Già Joe! Anh ta, cái anh bạn già ù lì đó! Sự thật là cậu không bao giờ

                 quên buổi chiều hôm ấy. Suốt nhiều năm sau đó – và lúc đó cậu đã là một

                 thanh niên, cứ cho là khoảng hai mươi tuổi – có lần cậu ghé thăm và ở lại
                 một hai đêm với bà bạn già Lumb. Ôi chao, bà cũng đã già hơn; và chắc

                 chắn là người đầu bếp của bà cũng vậy. Nhưng đó là sự khác nhau duy

                 nhất. Cuộc tản bộ đầu tiên của cậu là đi ra cánh đồng bên dưới khu rừng,
                 vào khoảng thời gian mặt trời lặn. Cháu có tin không, Già Joe vẫn ở vị trí

                 thường ngày của anh ta, dù vụ lúa mạch mà anh ta canh giữ vào mùa hè khi
                 đó đã mọc cao tới đầu gối anh ta. Và vì chính cậu cũng đã thay đổi, hay vì

                 nàng tiên đã lìa bỏ nơi ẩn náu của mình từ lâu, hay thật sự anh ta chỉ đơn

                 thuần là phương tiện để nàng ra vào thế giới của chúng ta, nào ai biết được?

                    “Dù  sao  đi  nữa,  nói  một  cách  thật  lòng,”  cụ  Bolsover  hạ  thấp  giọng,

                 “Letitia ạ, Già Joe trông giống một cách thật chính xác như anh ta lúc này
                 đây: đầu óc trống rỗng, thân hình trống rỗng, quen ở một mình. Lúc đó, khi

                 đứng trong đám lúa mạch, anh ta cũng đã có quần áo mới, với một cái nón
                 cũ vành rộng cực kỳ, như loại nón thuở trước ông Longfellow tác giả bài

                 trường ca Hiawatha      [14]  thường đội – ý cậu là loại nón mà không ai ngoài

                 các nhà thơ đội, trừ phi họ có một bộ râu dài bạc trắng để ăn khớp với nó.
                 Và cháu nghĩ cậu sẽ làm gì?


                    “Cậu không tới đó và đánh cắp anh ta chứ, cậu Tim?” Letitia thì thào.

                    “Không, Letitia. Điều mà cậu không thể không nghĩ tới còn tệ hơn nhiều,

                 cậu tới và mua anh ta,” người cậu nói. “Dù ‘mua’ không phải là từ mà cậu
                 nên nói lớn. Cậu đi thẳng tới người chủ trại già, ông Jones – vẫn to béo như

                 cũ, nhưng tất cả tóc râu đều đã bạc - và hỏi ông ta sẽ bán cái hình nộm

                 trong đồng lúa mạch của ông ta với giá bao nhiêu, chỉ như một câu hỏi tò
                 mò. Cậu bảo với ông ta rằng cậu đã biết Già Joe từ khi còn là một cậu bé,

                 và giữa hai người có một tình bạn. Người chủ trại già ngồi đó trong cái xe







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   91   92   93   94   95   96   97   98   99   100   101