Page 16 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 16
LÊ TRÚC KHANH 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
cây nầy cũng thật đặc biệt: hình chữ thập, lót gỗ chắc chắn, có hệ thống
bánh xe lăn phía dưới. Những người công nhân bến phà sẽ dùng sức đẩy
cầu, để xe được trở đầu thuận chiều lên bến. Từ những năm 70 của thế
kỷ trước, dạng cầu phao nầy cũng đi vào quá vãng, bởi đã có phà 2 đầu
và cầu phao cũng vững vàng, rộng rãi hơn. Nhiều lúc qua phà, lòng lại
chợt bâng khuâng. Trong cái se lạnh cuối năm, khoảnh khắc dừng lại
trên chiếc cầu phao mới, lòng ngậm ngùi nhớ “người muôn năm cũ” !
Rồi những ngày sóng lớn, qua phà ướt đẫm cả người. Công nhân phà
phải cột chặt các xe lớn bằng dây luộc vào hai bên lan can phà. Những
bà mẹ, người chị đi chợ tết Mỹ Tho về, đang tíu tít nói cười, trong phút
chốc mặt mày xanh mét ngồi nép mình bên thành phà, miệng lâm râm
cầu Trời Phật cho được bình yên, phà mau cặp bến. Nhiều bà mẹ quá sợ,
quăng bớt hàng của mình xuống sông lớn để cho “nhẹ phà, không chìm”!
Khổ thay, đó lại là dưa Tết - những trái dưa loại nhứt - chẳng những
không chìm mà lại dật dờ trên sóng nước. Và suốt thời thơ ấu cho đến
khi được đi trên những chiếc phà lớn, rộng rãi, an toàn như hôm nay, tôi
chưa bao giờ nghe có một chiếc phà nào chìm trên dòng cửa Đại! Có điều,
những hình ảnh ngộ nghĩnh, buồn cười với bao nhiêu con người chơn
chất, thật thà đã mãi mãi chìm sâu trong con sông đời vô tận.....
Mùa Xuân miền Nam hình như thường hay đến sớm. Đến trong âm
thanh tiếng quết bánh phồng từ làng trên xóm dưới. Đến trong tiếng
guốc rộn rã đường quê. Người dân quanh năm đầu trần, chân đất, lối đi
thì mùa mưa lầy lội, mùa nước nổi thì di chuyển bằng xuồng ghe. Nhưng
khi bắt đầu trở gió bấc, con đuờng khô trắng, buổi sáng dẫm lên mát rượi
bàn chân. Nhớ biết bao hàng vĩ đan bằng lá dừa phơi bánh tráng, gác
trên giàn cao, đủ cho tôi bóng râm với giấc ngủ bình yên những ngày
trưa tháng Chạp.
Nêu mới vươn trời ru gió bấc,
Mười lăm tháng Chạp đã vào xuân
Bỏ manh áo vá từ năm ngoái,
Khua guốc đường mơ pháo lại gần....
Nhưng với thời thơ ấu, kỷ niệm tuyệt vời nhất của tôi là những sớm
cuối năm qua phà Rạch Miễu. Một vùng sông nước trắng xoá sương mù,
phà trôi nhẹ nhàng, sóng gợn lăn tăn.Tâm hồn cậu học trò nhà quê nhiều
mơ mộng như gởi tận đâu đâu.Tôi hình dung phía sau vùng sương mù
ấy, chiếc phà sẽ đưa tôi đến cõi Đào Nguyên! Bồi hồi nhớ truyện Từ Thức
19