Page 106 - NRCM1
P. 106
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
thức… đó là mình. Nhân nơi nhận lầm đó mà hình
thành cái thức tâm của mỗi loài, ở mỗi đời, ở mỗi cõi
trong tam giới. Thức tâm này siêu vƣợt trên sự sống
chết, thức tâm này chính là dòng nghiệp lực xuất phát
từ việc ngã ái, là lòng khát khao mãnh liệt, muốn đƣợc
hiện hữu ngay khi bị mất thân này.
4- Danh sắc
Thức tâm mang nặng cái Ta trong đó (tức là thức
A lại da và Mạt na), bắt đầu đi tìm vật chất để hiện hữu
hay hiện hành gọi là danh sắc. Danh sắc chính là sinh
hữu của đời sống trƣớc. Nó là phần tâm lý và vật chất
ban đầu của bào thai. Danh (thọ, tƣởng, hành, thức).
Sắc (sắc uẩn-tứ đại: đất, nƣớc, gió, lửa).
5- Lục nhập
Do thức tâm thuộc nghiệp nào, thì hiện ra thân
tâm và cảnh giới của nghiệp ấy. Tùy thức tâm thuộc
nghiệp ngƣời, nghiệp trời, nghiệp A tu la, nghiệp địa
ngục, nghiệp ngạ quỷ, nghiệp súc sinh mà hiện ra sự
lãnh nạp các căn tƣơng ứng với nó, gọi là lục nhập. Nhƣ
nhãn căn để thấy sắc trần, nhĩ căn để nghe âm thanh, tỷ
căn để ngửi mùi hƣơng, thiệt căn để nếm vị, thân căn
biết đƣợc xúc chạm và ý căn biết đƣợc pháp trần.
6- Xúc
Xúc chính là sự tiếp xúc giữa con ngƣời và thế
giới bên ngoài thông qua sáu căn. Nói cách khác các
căn (nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý) tiếp xúc với các trần
(sắc, thanh, hƣơng, vị, xúc, pháp) sinh ra nhãn thức,
nhĩ thức, tỷ thức, thiệt thức, ý thức gọi là xúc. Vậy, xúc
là sự giao thoa giữa căn, trần.
105