Page 110 - NRCM1
P. 110
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
Nhƣ mỗi khi tâm có một ham muốn, một tác ý
nào đó thì trong sâu thẳm của nó sẽ hình thành một
khuynh hƣớng, một khả năng để biến thành hiện thực.
Với tâm ƣa-ghét và tâm muốn nắm giữ nên khi thực
hiện một hành động, tạo tác gây nghiệp thiện, ác
(nghiệp hữu) thì liền có sinh hữu. Sinh hữu này đƣợc
hình thành nhƣ một thực tại tâm lý tồn tại trong pháp
giới chúng sinh. Thực t i tâm lý này đƣợc kiến tạo một
cách đồng điệu muôn đời với thực t i thức tâm của
chúng sinh ở mỗi loài trong ba cõi: dục giới, sắc giới,
vô sắc giới. Cái thực t i tâm lý siêu hình học này xuất
hiện nhƣ một trƣờng năng lƣợng cảm ứng, làm nhân
duyên cho việc hình thành danh sắc trong đời sống kế
tiếp. Sinh hữu này làm nhân cho việc kiến tạo danh sắc
dƣới ba loại hình thức:
- Danh sắc chúng sinh trong cõi dục.
- Danh sắc của những vị trời cõi sắc.
- Danh uẩn (tứ uẩn) của các vị trời cõi vô sắc.
Trong Liên tông thập nhị tổ Triệt Ngộ Đại sƣ
giảng: “Phàm đã có tâm thì không thể vô niệm. Vì tâm
thể vô niệm chỉ có chƣ Phật chứng đắc, còn từ Đẳng
giác Bồ Tát trở về trƣớc đều thuộc hữu niệm. Phàm
khởi một niệm, nhất định sẽ rơi vào một trong mƣời
cõi, vô niệm thì vƣợt ngoài mƣời cõi. Khi vừa khởi
một niệm tức là đã có một duyên thọ sinh, nhƣ sau:
- Nếu một niệm mà tâm tƣơng ứng với lòng đại
từ đại bi bình đẳng, công đức y chánh, cho đến hồng
danh vạn đức (A Di Đà Phật), tức là đã niệm pháp
giới Phật.
109