Page 103 - NRCM1
P. 103

Đức Thanh

                         THẬP NHỊ NHÂN DUYÊN

                 *Sự vận hành của mười hai nhân duyên theo
           nhân quả ba đời.
                   Vì không biết con ngƣời và thế giới là do nhân
           duyên sinh, là vô thƣờng, là không có tự tánh cố định
           nên ngƣời ta ảo tƣởng về một tự ngã thƣờng hằng (là
           Vô minh). Cái ảo tƣởng và sự bất giác này quấy động
           tâm thức, vọng niệm nổi lên. Rồi nhƣ một cái gì đó rất
           vi tế bên trong thôi thúc cho các hành động của thân,
           khẩu và ý (là Hành) [đây là duyên quá khứ]. Nghiệp
           hành  duyên  cảm, kéo lôi   hức  thần gieo  vào thai  mẹ
           với phần tâm lý, vật chất ban đầu (là Danh sắc). Danh
           sắc tƣơng ứng với cảnh giới nghiệp ngƣời hay nghiệp
           súc sinh,… mà duyên khởi ra sự lãnh nạp sáu căn cho
           phù hợp (là   c nhậ ). Khi căn và trần gặp g  nhau
           sinh xúc ( úc). Ra khỏi bụng mẹ sáu căn tiếp xúc với
           sáu trần, lãnh thọ tất cả sự khổ vui, tốt xấu... của thế
           gian [đây là thọ quả của hiện tại]. Đối với sự thọ dụng
           hiện tại, yêu thích (ái) sáu trần, đắm nhiễm năm dục
           (thủ), ra sức nắm giữ, rồi tạo tác thiện ác gây nghiệp
           hữu (hữu) [là nhân tạo trong hiện tại]. Khi có nghiệp
           hữu liền có sinh hữu (sinh). Sinh hữu là một trạng thái
           của  nghiệp,  hay  một  khuynh  hƣớng  đƣợc  thiết  lập
           trong  tâm  thức,  có  khả  năng  hiện  hành  thành  nghiệp
           quả [là năng lực kết thành quả - là Danh sắc mới trong
           đời  vị  lai].  Trong  đời  sống  ta  cứ  tiếp  tục  tạo  nghiệp
           này, rồi đến nghiệp khác, những chủng tử thiện ác này
           huân tập thêm vào tàng thức chờ hiện hành vào đời vị

           102
   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107   108