Page 99 - NRCM1
P. 99
Đức Thanh
chóng đạt, nhƣng tình này (tâm phàm) khó dứt trừ
ngay. Vì vậy phải thƣờng giác ngộ và chiếu soi lại nó
(giác sát) để nó tổn giảm dần dần, nhƣ gió tạm dừng
thì sóng mòi cũng từ từ lặng xuống, đâu thể tu trong
một đời mà đồng với lực dụng của chƣ Phật. Chỉ nên
lấy không tịch làm tự thể, chớ nhận sắc thân, lấy “linh
tri” làm tự tâm, chớ nhận vọng niệm. Vọng niệm nếu
khởi đều chẳng theo nó, thì khi lâm chung tự nhiên
nghiệp chẳng thể lôi cuốn mình đƣợc. Tuy có thân
trung ấm, nhƣng đƣợc tự do lựa chỗ đến hoặc cõi
ngƣời hoặc cõi trời, tùy ý nƣơng gá. Nếu niệm yêu
ghét đã hết thì chẳng chịu thân phần o n sinh tử
(thân phàm phu) tự hay đổi ngắn thành dài, đổi thô
thành diệu. Nếu tất cả niệm vi tế lƣu trú trong tâm đã
vắng lặng, chỉ riêng còn trí tuệ rộng lớn tròn sáng, thì
tùy cơ ứng hiện trăm ngàn ức hóa thân để độ chúng
sinh có duyên, gọi đó là Phật. 78
*Vấn đề vướng mắc
Vô ngã là không có Ta phải không?
- Không có Ta thì ai đi tái sinh?
Tâm đi tái sinh
- Không có Ta thì ai tạo nghiệp, ai chịu quả báo?
Tâm tác ý tạo nghiệp qua thân, khẩu, ý. Khi ngũ
uẩn tan rã, tâm vô minh khát ái, thèm sống nên bị
nghiệp lực dẫn dắt đi tìm một ngũ uẩn khác để tiếp tục
hiện hữu.
78
“Ông Thƣợng Thƣ… là Phật” Vô tướng tụng trang 66-68 - Hòa thƣợng
Thích Phƣớc Hảo dịch.
98