Page 98 - NRCM1
P. 98
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
căn đều đủ. Bảy ngày thứ sáu gọi là “phát trảo xỉ” (tóc
răng đều mọc). Bảy ngày thứ bảy gọi là các cụ căn (các
căn hoàn toàn đầy đủ), tất cả tạng phủ và ngũ căn đều
xong xuôi. Đủ mƣời tháng ra khỏi thai là ngƣời, ở
trong sự ràng buộc của thức tình, phân thành sáu công
dụng, thấy nghe hiểu biết tùy theo cảnh mà tạo nghiệp,
77
sinh tử tiếp nối xoay vần không dừng.”
*Chết đi về đâu?
Ông Thƣợng Thƣ hỏi thiền sƣ Khuê Phong Tông
Mật: “Ngƣời ngộ lý dứt vọng, không còn tạo nghiệp
một phen khi mệnh chung, linh tánh nƣơng vào đâu?”
Sƣ đáp: “Tất cả chúng sinh đều có tánh giác ngộ
sáng suốt (giác minh), linh tánh ấy nó sáng suốt vắng
lặng cùng Phật không khác. Chỉ do từ kiếp vô thỉ đến
nay chƣa từng liễu ngộ, vọng chấp thân là tƣớng ngã
(Ta) nên sinh tình yêu ghét… Theo tình tạo nghiệp,
tùy nghiệp thọ báo sinh, già, bệnh, chết luân hồi trong
nhiều kiếp. Song tánh giác trong thân chƣa từng sinh
tử, nhƣ ngƣời nằm mộng thấy bị đổi chỗ, mà thân vốn
nằm yên. Nhƣ nƣớc đặc thành băng mà tánh ƣớc vẫn
không đổi. Nếu hay ngộ đƣợc tánh này tức là pháp
thân vốn tự vô sinh, đâu cần nƣơng gá? Tánh giác ấy
nó sáng suốt chẳng mê, rõ ràng thƣờng biết, không từ
đâu đến, mà cũng không đi về đâu. Song do vọng chấp
nhiều đời, thói quen thành tánh mừng, giận, buồn, vui,
nó lƣu trú rất nhỏ nhiệm. Đối với chân lý mặc dù
77
“Kẻ phàm phu… không dừng” V n pháp quy tâm lục, trang 92, 93 - Hòa
thƣợng Thích Đắc Pháp dịch.
97