Page 95 - NRCM1
P. 95
Đức Thanh
thay đổi liên tục, hết niệm này tới niệm khác nhƣ
những lƣợn sóng nhấp nhô trên biển, muốn nó không
suy nghĩ có đƣợc không? Nếu nói thân-tâm này là Ta,
thì tại sao Ta không làm chủ đƣợc nó? Vậy nó đâu phải
là Ta, nó không có chủ tể và thƣờng còn.
Thực sự, cái gọi là Ta ở đây chẳng qua là sự liên
kết của tứ đại với một bó tƣ tƣởng, khái niệm, tình cảm
đƣợc huân tập từ đời sống kiếp trƣớc đó mang lại,
thông qua tinh cha huyết mẹ để hiện hữu trong bào
thai. Nó là tập hợp của nhiều duyên nên nó không có tự
tánh cố định, hay nói nó không có chủ tể. Khi đủ duyên
nó hiện, khi không đủ duyên nó tan rã, nên nói nó
không thƣờng còn. Cái Ta này là vô ngã! Nhƣng con
ngƣời vẫn nhận cái tổ hợp: sắc, thọ, tƣởng, hành, thức
là cái Ta và đồng hóa nó chính là tâm mình.
*Ta từ đâu đến?
+ Trong Kinh Viên Giác Phật dạy: “Này thiện
nam, tất cả chúng sinh từ vô thủy do các thứ ân ái tham
dục nên có luân hồi. Tất cả chủng tánh trong thế giới
nhƣ noãn sinh, thai sinh, thấp sinh, hóa sinh đều nhân
dâm dục mà có thân mạng. Nên biết sự luân hồi, ái dục
là cội gốc. Do có dục phát sinh tánh ái, thế nên khiến
75
cho sinh tử nối tiếp.”
Chúng sinh do tham dục mà có sinh tử luân hồi.
Ái ngã tức là yêu mình, bởi yêu mình nên bỏ thân này
muốn tạo thân khác, bởi yêu mình nên mới có những
75
“Này thiện… nối tiếp” Kinh viên giác, trang 114,115 - Hòa thƣợng Thích
Thanh Từ giảng.
94