Page 96 - NRCM1
P. 96
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
tham dục khác nhƣ: muốn cho thân này đẹp, muốn thân
đƣợc cảm thọ êm ái, khoái lạc… Do ái ngã rồi giúp cho
dục phát sinh; dục phát sinh trợ phát lại cho tánh ái.
“Dục nhân ái sinh, thân mạng nhân nơi dục mà có.
Chúng sinh ái thân mạng, lại y nơi dục làm gốc, ái dục
76
là nhân, ái mạng là quả.”
Dục nhân ái mà có, dục từ ái sinh ra, ái là yêu
mến, bởi yêu mến mới có dục. Nhân dục mà có sinh
mạng, khi có sinh mạng rồi lại ái thân. Bởi ái thân nên
muốn thân này đƣợc ăn ngon mặc đẹp, muốn thân này
đƣợc ngƣời ta khen,… Từ việc ái thân, tâm bám víu,
muốn chiếm giữ những đối tƣợng mà nó yêu thích,
nhằm thỏa mãn nhu cầu cho thân gọi là thủ (nắm giữ).
Bởi tâm muốn chiếm giữ nên phải dùng tất cả biện
pháp, bất chấp thiện ác, ra tay hành động, tạo nghiệp,
thực hiện ý muốn chiếm giữ đó gọi là hữu. Cái hữu này
là hành vi tạo nghiệp thiện ác trong hiện tại, chủng tử
tạo nghiệp này lại đƣợc huân tập thêm vào tàng thức
(A lại da Thức).
Tàng thức là cái nơi lƣu trữ toàn bộ chủng tử của
một dòng tâm thức. Chủng tử này có thể là những hạt
giống nhận thức, tâm lý, ƣớc mơ, kỹ năng,… có đƣợc
từ nhiều kiếp sống trƣớc hoặc đời sống hiện tại (tức là
từ hữu đã nêu trên). Do đặc tính của Mạt na Thức là
ngã ái chấp Tàng; từ đó chấp lấy cái kho chứa chủng tử
này làm tự tính riêng biệt, chấp nó là tự ngã, là cái Ta
76
“Dục nhân ái… là quả” Kinh Viên Giác, trang 116 - Hòa thƣợng Thích
Thanh Từ giảng.
95