Page 14 - NRCM1
P. 14
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
- Thấy theo tập quán của mình. Nên biết, tập quán
có tính cách truyền thống theo từng vùng miền, từng
địa phƣơng, từng đất nƣớc. Nhƣ việc giao tiếp, ăn mặc
chẳng hạn. Ở thành thị đi làm công sở thì mặc thế này
là gọn gàng. Ở nông thôn, để phù hợp với công việc
đồng áng thì phải mặc nhƣ thế kia là tốt hơn. Ở miền
núi để phù hợp với việc săn bắn, chống lại cái giá lạnh,
ngụy trang với thú dữ nên trang phục màu sắc có khác.
- Thấy theo thành kiến của mình. Thành kiến
giống nhƣ cái thấy đã đƣợc ƣớc định, khuôn rập từ
trƣớc. Nhƣ có thành kiến trƣớc với việc gì, với ai thì
khi tiếp xúc nhận thức của ta không còn khách quan
nữa. Thƣơng nhau thƣơng cả đƣờng đi, ghét nhau ghét
cả tông ti họ hàng. Thời đi học, ở ký túc xá, đa phần
chúng tôi cùng quê với nhau, có vài anh là ngƣời địa
phƣơng khác cùng ở chung phòng, sinh hoạt hằng ngày
thấy các anh hay nói chuyện văn hoa, lại có bản tánh
hay khoe, hay cãi, lúc nào cũng thể hiện mình hiểu biết
hơn ngƣời. Hình ảnh ấy gây ấn tƣợng mạnh, tôi nhƣ bị
ám ảnh và có thành kiến với những ngƣời cùng quê với
các anh ấy. Khi ra trƣờng, lập gia đình nhiều năm rồi
mà thành kiến đó vẫn bám chặt trong tâm thức tôi.
Biểu hiện bên ngoài là sự khó chịu khi ai nhắc tới địa
phƣơng đó, hoặc trong giao tiếp chỉ nghe giọng nói
thôi, thì trong tôi đã thiếu sự thiện cảm ban đầu. Đôi
khi mình cũng biết nhận định một vấn đề rồi áp dụng
chung cho toàn thể là sai, nhƣng thành kiến nhƣ ăn sâu
quá làm tôi khó chuyển hóa.
13