Page 11 - NRCM1
P. 11
Đức Thanh
tại lâu, là vô thƣờng; nhƣng với cái tâm mu n ư c của
mình, ngƣời thọ dụng bám víu vào chúng, muốn nắm
giữ chúng, muốn kéo dài thời gian hƣởng thụ, nếu
không đƣợc nhƣ ý muốn thì sinh buồn rầu, thất vọng.
Hoặc hƣởng thụ cái gì đó nhiều quá, lâu quá, thừa mứa
quá rồi sinh tâm nhàm chán, rồi đi tìm cái lạc thú khác
lạ hơn, mới hơn, cƣờng độ mạnh hơn, với một sự đầu
tƣ hết sức cực nhọc. Đôi khi còn phải trả giá cho những
hành động gây nghiệp bất thiện của mình về việc ấy.
Đơn cử nhƣ khi con ngƣời sử dụng chất gây nghiện tìm
đƣợc một cảm giác sảng khoái, lâng lâng của cơ thể,
cảm giác này tồn tại không lâu, sử dụng nhiều lần sẽ bị
nhờn, rồi lại tìm những thứ khác gây ảo giác mạnh hơn,
dài hơn. Việc thọ dụng này tốn kém khá nhiều tiền, tài
sản, khi trở thành con nghiện rồi thì họ phải hành động
tạo tác bằng mọi biện pháp bất chấp về nhân phẩm, đạo
đức, pháp luật để duy trì cái ảo giác này. Hành động
này phải trả một cái giá rất đắt, nhƣ mất hết tài sản,
thân thể bệnh hoạn, tàn phế, lƣơng tâm bị giày vò đau
khổ, đôi khi còn bị tù tội. Thế nên, dù là một cảm thọ
lạc thú trong đời thƣờng cũng vậy, thì chính ở nội tại
của nó đã hàm chứa s n cái nhân tố ất to i nguyện
trong đó nên mới nói thọ là khổ.
10