Page 9 - NRCM1
P. 9
Đức Thanh
SỰ BẤT TOẠI NGUYỆN
Phật dạy: Ta bà là cõi khổ, Cái khổ thì vô lƣợng,
tạm chia thành bát khổ và tam khổ.
Khi còn là thai nhi nằm trong bụng mẹ phải chịu
đựng không gian chật hẹp với môi trƣờng máu huyết,
sau chín tháng mƣời ngày thì lọt lòng mẹ. Vừa chui ra
phải chịu một cảm thọ đau đớn do dời đổi từ môi
trƣờng nƣớc ra ngoài không khí, rồi cất tiếng khóc
chào đời (sinh khổ) nhƣ báo hiệu cho một sự khổ bắt
đầu vậy. Theo thời gian thân thể trƣởng thành, đƣợc ba
bốn mƣơi năm rồi đến lúc cũng bị suy kiệt, mắt mờ, tai
yếu, lƣng còng, đi đứng thật là khó khăn (lão khổ).
Thời tiết ở bên ngoài thay đổi, tứ đại bên trong cũng
bất hòa, từ nhỏ đến già phải chịu đau ốm liên miên, hết
chứng bệnh này rồi đến chứng bệnh khác (bệnh khổ).
Đâu chỉ cái khổ do bệnh, song song đó còn cái khổ của
năm ấm (sắc, thọ, tƣởng, hành, thức) hoạt dụng nữa.
Thời tiết nóng lạnh làm thân thọ khổ, tƣởng bị bỏ rơi
nên đau khổ, thấy sắc đẹp sa sút nên khổ,.. (ngũ ấm xí
thạnh khổ). Yêu thƣơng ngƣời này mà chẳng đƣợc ở
bên nhau (ái biệt ly khổ), căm ghét ngƣời kia mà phải
sống chung với họ (oán tắng hội khổ). Cuộc đời với
nhiều ƣớc muốn mà không đạt đƣợc (cầu bất đắc khổ).
Nhƣng thời gian đâu dừng lại, thân thể lại gầy còm
thêm, bệnh hoạn ngày càng dồn dập hơn, đau đớn càng
dữ dội hơn, rồi trút hơi thở cuối cùng, bỏ lại biết bao
ƣớc vọng chƣa thành, tình cảm thƣơng yêu, quyến
8