Page 12 - NRCM1
P. 12
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
NHẬN RA NGUYÊN NHÂN
KHỔ ĐAU VÀ CHUYỂN HÓA NÓ
A. Thấy các pháp chưa phải như chúng đang là
Bản thể của các pháp là vắng lặng, sáng suốt,
thƣờng hằng chẳng có biến hoại. Tuy không biến
hoại mà thƣờng hay tùy duyên sinh khởi ra hiện
tƣợng giới một cách không ngăn ngại. Khi các pháp
sinh khởi nó không tự nói nó sinh, khi nó hoại diệt
cũng chẳng nói là mình diệt. Sự xuất hiện của
nó chẳng phải để trình hiện cho một chủ thể nào cả,
nó xuất hiện như đang là, bởi nó không có tự
tánh cố định, nó là vô ngã. Các hiện tƣợng giới dù là
muôn màu muôn vẻ mà cũng chẳng có rời bản thể bất
muôn
sinh bất diệt của nó.
“Mặt trời sẵn ánh an mai.
Hoa thơm vẫn chẳng vì ai giữa rừng.
Trăm hoa ua nở tưng ừng.
2
Mùa xuân miên viễn âu từng ngoài tâm.”
Con ngƣời nhìn thấy, nhận xét sự vật hiện tƣợng
trên vũ trụ này chƣa đúng nhƣ thật, không phải thấy
chúng như ang là. Sự thấy này gián tiếp xuyên qua
cặp mắt kính của tự ngã. Cặp mắt kính tự ngã là gì? Ta
hình dung cặp mắt kính tự ngã nhƣ đƣợc cấu tạo bởi
nhiều tấm lăng kính siêu mỏng, nhuộm màu, đƣợc ép
2
Mặt trời ban phát ánh sáng một cách tự nhiên. Hoa nở - hƣơng thơm cũng
không có tác ý để phục vụ cho ai. Sự sinh trƣởng của vạn vật là pháp duyên khởi,
chúng nhƣ đang là. Dù thế nào đi nữa, cái hiện tƣợng muôn màu, cái mùa xuân
bất tận này cũng đâu có ngoài cái thể chân thƣờng nơi tâm - Đức Thanh.
11