Page 146 - NRCM1
P. 146

NHẬN RA CHÍNH MÌNH

                            VẤN ĐÁP GIẢI NGHI


                 1-  Giải nghi về  Du  Tâm T nh đ   T  T nh
           Di Đà
                 Có ngƣời vì quá thiên trọng lý thuyết nên khinh
           lờn thực hành. Lý họ thƣờng viện ra câu: “Tự tánh Di
           Đà, duy tâm Tịnh độ”, rồi liền lầm cho rằng Tịnh độ
           chỉ ở  trong tâm, làm  gì  có  cõi  Tây  phƣơng  mà  hằng
           mong về! Thế là họ phủ nhận tất cả 48 đại nguyện của
           đức A Di Đà và thế giới Cực lạc trang nghiêm. Có sự
           chấp nệ tai hại ấy, nguyên do chỉ vì họ lầm lẫn hai hiện
           tƣợng Chân Ðế và Tục Ðế mà họ vô tình đem trộn lại
           làm một. Vì lấy thể làm dụng nên thể dụng hỗn loạn,
           chân tục bất phân. Đã là ngƣời học Phật, ít nhất cũng
           đã  từng  đọc  qua  bài  Bát  Nhã  Tâm  Kinh.  Trong  Tâm
           Kinh có dạy rằng: “Vô trí diệc vô đắc” (không có trí
           mà  cũng không  có sở  đắc). Nhƣng liền sau  đoạn  ấy,
           Tâm Kinh lại dạy: “Dĩ vô sở đắc cố… đắc a nậu đa la
           tam miệu tam Bồ Ðề” (Vì vô sở đắc cố… đƣợc quả Vô
           Thƣợng Bồ Ðề). Qua hai đoạn kinh ấy, ta thấy rằng:
           Nếu  y  vào  Chân  Ðế  thì  nói  rằng  không  có  “sở  đắc”
           (chỗ đạt đƣợc), nhƣng nếu y vào Tục Ðế thì phải nói
           rằng có sở đắc. Nếu lầm lẫn Chân Ðế và Tục Ðế, tức là
           tự mâu thuẫn rồi vậy. Các câu nhƣ trên, không riêng gì
           Tâm  Kinh  mới  có,  trong  các  kinh  khác  thƣờng  cũng
           nói đến. Đó là y cứ vào hai phƣơng diện chân và tục
           bất đồng mà khai thị cho rõ khía cạnh, xin các học giả
           đừng  ngộ  nhận  khiến  sai  lạc  hết  ý  nghĩa  uẩn  áo  của
           kinh  văn.  Còn  nhƣ  ngài  Lục  Tổ,  khi  ngài  phủ  nhận
           cảnh giới Tây phƣơng, chính là lúc ngài đƣơng y vào


                                                                     145
   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151