Page 149 - NRCM1
P. 149
Đức Thanh
Thế là ngƣời tham thiền nói: Tâm là cõi Tịnh độ,
Tánh mình là ông Phật Di Đà, tất bất cần thấy Di Đà
nào khác, ấy là không phải lẽ vậy. Lại nữa hoặc tin có
Tịnh độ mà chấp Tịnh độ là ở trong tâm mình, không
muốn cầu sinh về Tây phƣơng kia vậy. Nghĩa là họ
nói: Hễ tham thiền tỏ ngộ tánh mình, thì cố nhiên bằng
Phật, bằng Tổ, lời nói ấy cũng quấy nữa. Vì sao? Lời
ấy thật là cao quá cao, nhƣng mà không thực hành cho
kịp lời ấy: “Năng thuyết bất năng hành”, nghĩa là Nói
131
ư c mà làm không ư c.
Thầy hiệu trƣởng Trƣơng Lạc Tây là một Phật tử
thuần thành nghiên cứu Phật pháp rất sâu, cũng rất
khẩn thiết niệm Phật. Lúc nói chuyện thầy hiệu trƣởng
hỏi tôi:
- Con có một nghi vấn xin Hòa thƣợng từ bi giải
thích, không biết có phiền lắm không?
Tôi nói:
- Có nghi vấn gì ông cứ hỏi.
- Con đọc kinh, đọc ngữ lục, thấy có nói “Duy
tâm Tịnh độ, tự tánh Di Đà”, con thấy có chút nghi vấn
với hai câu này. Đã là “Duy tâm Tịnh độ” thì cần gì
phải cầu vãng sinh? Ngay nơi tâm tức là Tịnh độ, cầu
tâm của chính mình là đủ rồi, hà tất phải cầu vãng sinh
Tây phƣơng? “Tự tánh Di Đà“, chúng ta ai cũng có tự
tánh, cần gì phải niệm Phật A Di Đà ở Tây phƣơng? Tự
tánh chính là Phật A Di Đà, hà tất niệm Phật A Di Đà?
131
“Cũng có… không đƣợc” Long thơ Tịnh , trang 54, 55 - Hòa thƣợng
Thích Hành Trụ dịch.
148