Page 150 - NRCM1
P. 150

NHẬN RA CHÍNH MÌNH

                 Ông ta hỏi cũng đúng, tôi nói:  “Ông nghi vấn
           rất đúng, phải nên nghi nhƣ thế, nếu nhƣ không biết
           nghi vấn thì việc học Phật của ông làm sao mà khai
           ngộ đƣợc?
                 Tôi đi thẳng vào vấn đề, ông nói “Duy tâm Tịnh
           độ”, đã có Tịnh độ này rồi thì cần gì phải xin lên Tịnh
           độ ở Tây phƣơng Cực lạc thế giới?
                 Tây phƣơng Cực lạc có một cõi Tịnh độ, cũng là
           Tịnh độ này, “duy tâm” của ông cũng là Tịnh độ này,
           đƣơng nhiên là ông có thể hoài nghi.
                 “Duy  tâm  Tịnh  độ”  của  ông  đây  với  Tịnh  độ  ở
           Tây phƣơng Cực lạc thế giới, hai Tịnh độ này chia ranh
           giới ở đâu?
                  Chỗ nào đƣợc gọi là “Duy tâm Tịnh độ”, ở đâu là
           Tịnh độ Tây phƣơng Cực lạc thế giới? Nhất định phải
           phân biệt cho đƣợc cho rõ ràng, thì ông có thể niệm
           chính ông, tu cái “Duy tâm Tịnh độ” của ông.
                 Còn “Tự tánh Di Đà”, cái “tự tánh Di Đà” của ông
           và Phật A Di Đà ở cõi Tây phƣơng Cực lạc thế giới
           phân biên cƣơng ở đâu?
                 Ở đâu là tự tánh Di Đà? Tự tánh Di Đà rộng bao
           lớn? Biên giới của Phật A Di Đà ở Tây phƣơng Cực lạc
           ở đâu? Bắt đầu chia ranh giới ngay chỗ nào?”
                 Thầy  hiệu  trƣởng  suy  nghĩ  cả  buổi  nhƣng  lại
           không phân biệt đƣợc. Ở đâu là ranh giới của “Duy tâm
           Tịnh độ”, ở đâu là chỗ của “Tự tánh Di Đà”, ở đâu là A
           Di Đà Phật. Thầy nói:
                 -  Chỗ này con chịu rồi!
                   Tôi  nói:  “Tất  cả  đều  đúng  cả,  tôi  nói  tự  tâm
           chính là  hật tâm, tự tính chính là  hật tính! Nói đến

                                                                     149
   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155