Page 151 - NRCM1
P. 151
Đức Thanh
tâm tính thì rộng lớn vô biên, không ai biết đƣợc, cho
nên điều nghi vấn của thầy hiệu trƣởng chính là cái
tâm này.
Cũng giống nhƣ ngƣời ngoại quốc nghiên cứu ra
từ bộ não, điều này cũng không thể nói là sai, cũng
không thể nói hoàn toàn là đúng. Nếu họ nói không
phải tâm, thì sao có tri giác? Nếu nói là tâm thì không
chỉ ra đƣợc điểm nào là tâm, tâm tính thì tận hƣ không
khắp pháp giới. Tính là tâm, khác mà không phải khác,
không phải khác mà khác, tính là thể, tâm là dụng, thể
dụng không hai, thể dụng không thể tách rời, chính là
lý này ây
Cho nên Tịnh độ duy tâm của Cực lạc thế giới
chính là Tịnh độ của chính mình; tự tánh Di Đà cũng
chính là A Di Đà Phật. Nếu ông thấy A Đi Đà Phật và
ông là hai, thì ông với Phật có quan hệ gì? Ông không
thừa nhận chính mình, cho nên phải thời thời khắc
khắc niệm Phật, bắt đầu và ngay nơi đây.” 132
Hỏi: Tôi thƣờng nghe nói: “Di Đà ản tánh, Tịnh
Đ duy tâm” trong ý cũng có trộm mừng! Đến chừng
xem qua các kinh luận về tông này, thì Tịnh độ là miền
Cực lạc ngoài muôn ức cõi. Di Đà là vị giáo chủ ở Liên
Bang. Nhƣ vậy thì kia đây cách xa, ngoài nghĩa lý duy
tâm bản tánh rồi! Thế là ý chỉ gì?
Đáp: Ông nên biết rằng chân tâm của ông rộng rãi
và sáng suốt vô cùng? Kinh Lăng Nghiêm nói: “Những
132
“Thầy hiệu trƣởng… nơi đây” Niệm Phật Luận, trang 79, 82 - Thái Hƣ
Đại sƣ - Giới Nghiêm dịch.
150