Page 148 - NRCM1
P. 148
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
hƣơng, một cành hoa, một ngọn lá của cảnh giới Cực
lạc trang nghiêm, thảy đều là đối tƣợng của ta và ta cần
phải mong cầu đạt đến chứ không thể bỏ qua. Nếu
không tự lƣợng sức, chỉ nhắm mắt học thuộc luận điệu
của kẻ khác, có thể rất xác thực với kẻ ấy, nhƣng chỉ là
lý suông đối với mình, thì có khác nào kẻ điên rồ chƣa
130
qua khỏi sông đã toan bỏ thuyền bè!
Cũng có ít ngƣời chuyên tu về phép tham thiền
nói Tâm là Tịnh độ đâu có Tịnh độ nào. Tánh là Di Đà,
bất tất cầu thấy Di Đà nào nữa.
Lời nói ấy mới nghe qua tuồng nhƣ là phải, mà
xét lại thời không phải. Vì sao? Bởi cảnh Tây phƣơng
Tịnh độ, có lý có sự. Luận về lý, thời hễ tâm mình tịnh
thời tất cả đều tịnh, thật đúng cái nghĩa tâm là Tịnh độ.
Luận về sự, thời quả có thế giới Cực lạc, đức Phật đã
cặn kẻ dạy rành, Ngài đâu có nói vọng.
Nghĩa là ngƣời nào cũng có thể thành Phật đặng,
đó là tánh mình đã có ông Phật Di Đà, quyết chắc
không sai vậy. Nhƣ mà bây giờ cái tâm chƣa đặng
thanh tịnh, thời làm sao nói: Tâm là Tịnh độ, Tánh là
ông Phật Di Đà?
Ví nhƣ có một thứ cây danh mộc, cây ấy có thể
chạm trổ hình tƣợng Phật, hình Bồ Tát cực kỳ xinh
đẹp, song cần phải gia công dùi mài khắc chạm, vậy
sau mới thành, chớ chẳng lẽ vội chỉ cây danh mộc kêu
là tƣợng Phật thật khéo, tƣợng Bồ Tát rất đẹp.
130
“Có ngƣời… thuyền bè” háp môn Tịnh , trang 172, 176 - Hòa Thƣợng
Thích Trí Thủ.
147