Page 161 - NRCM1
P. 161
Đức Thanh
nhiếp tâm, mà nơi chùa am hay chỗ núi non thanh vắng
dễ tu chăng? Cho nên cảnh phàm tình cùng cảnh thánh
chứng khác nhau, phàm tình mà đặt mình vào cảnh
thánh chứng là điều xa vời trái với thật tế. Ta còn phàm
phu hãy cứ theo phận phàm phu mà tuần tự tiến tu,
đừng vội đem con mắt thánh nhìn nói quá cao xa, thành
ra vọng ngữ và có hại.
Khi xƣa cũng có một Thiền giả cho cõi Cực lạc là
huyễn mộng, niệm Phật cầu vãng sinh vô ích. Triệt
Ngộ Đại sƣ nghe lời này, liền bảo: "Không phải thế
đâu! Từ bậc Thất Địa Bồ Tát trở về trƣớc, đều tu hành
ở trong mộng. Đến nhƣ đối với mộng lớn vô minh, thì
bậc Đẳng Giác vẫn còn say ngủ. Duy riêng chƣ Phật
mới có thể tôn xƣng Đại Giác, là những bậc hoàn toàn
thức tỉnh mà thôi. Khi tự thân đã ở trong mộng, thì sự
vui khổ vẫn uyễn nhiên, vui cũng thấy vui, khổ còn
biết khổ, sao đƣợc gọi mình là ngƣời tỉnh mơ, cảnh là
huyễn mộng?
Thế thì thay vì ở trong cảnh mộng khổ của Ta bà,
sao bằng về cảnh mộng vui nơi Cực lạc! Huống chi
mộng ở Ta bà là từ mộng vào mộng, bị cảnh duyên
nghiệp lực lôi cuốn, mãi luân hồi sống chết chìm mê.
Còn cảnh mộng ở Cực lạc là từ mộng đến giác, lần lƣợt
sẽ thức tỉnh hoàn toàn chứng lên quả Phật. Cho nên
mộng huyễn vẫn đồng, mà duyên cảnh mộng ở hai nơi
thật chẳng đồng vậy. 148
148
“Kinh Kim… vậy” Niệm hật thập yếu, trang 90, 92 – Hòa thƣợng Thích
Thiền Tâm.
160