Page 160 - NRCM1
P. 160
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
chấp tƣớng sinh diệt của các pháp, cũng chẳng trụ vào
tƣớng năng, sở niệm, cùng các tƣớng ngã và pháp vì đã
hiểu rõ các tƣớng đó đều giả huyễn. 147
Hỏi: Kinh Kim Cang nói: "Tất cả pháp hữu vi,
nhƣ mộng, huyễn, bóng, bọt". Thế thì cảnh Ta bà đã
huyễn, mà cõi Cực lạc cũng là huyễn. Sao không đi
ngay vào bản tâm chân thật, còn cầu về cảnh huyễn
làm chi?
Đáp: Thật ra các cõi Uế độ và Tịnh độ trong mƣời
phƣơng đều dƣờng nhƣ mộng huyễn. Nhƣng khi nào
chứng đƣợc Nhƣ Huyễn Tam Muội, mới thấy đó là hƣ
giả. Bằng chƣa đƣợc nhƣ thế, vẫn thấy nó là thật, vẫn
bị nó chi phối, vẫn còn biết khổ vui, vào mùa nắng vẫn
khó chịu về sự nóng bức, cho đến việc rất nhỏ nhƣ con
kiến, con muỗi cắn đốt cũng vẫn còn bị đớn đau. Nhƣ
vậy sao đƣợc gọi là huyễn?
Nên biết môn Tịnh độ là phƣơng tiện nhiệm mầu
của Phật, mƣợn cảnh nhƣ huyễn an vui, để đƣa chúng
sinh thoát khỏi cảnh nhƣ huyễn thống khổ dẫy đầy
chƣớng duyên và hiểm nạn. Rồi từ cảnh an vui nhƣ
huyễn đó tiến tu dễ dàng, để mau chứng vào cõi chân
tâm thƣờng tịch. Lấy một thí dụ nhƣ tại cõi Ta bà này,
cảnh gia đình hay nơi thị tứ ồn ào là huyễn, cảnh chùa
am hoặc chốn núi non vắng vẻ cũng là huyễn. Nhƣng
tại sao ngƣời tu giải thoát, lại bỏ cảnh gia đình thị tứ
tìm nơi chùa am thanh vắng ở núi non? Có phải tại
chốn gia đình nhiều bận buộc, cảnh huyên náo khó
147 “Khi nói… huyễn” Tịnh luận, trang 37, 38 - Minh Đức, Thanh Lƣơng.
159