Page 159 - NRCM1
P. 159
Đức Thanh
mà rõ sinh thể không thật có. Đây mới là chân Vô sinh
và cũng là nghĩa tâm tịnh cõi Phật thanh tịnh. Trái lại
kẻ ngu bị cái sinh ràng buộc, nghe sinh liền nghĩ là
sinh, nghe nói Vô sinh lại chấp là không có sinh về nơi
nào cả, đâu biết rằng sinh chính là Vô sinh, Vô sinh há
lại ngại vì sinh? Vì không hiểu lẽ ấy, họ sinh lòng tranh
chấp thị phi, khinh chê ngƣời cầu sinh Cực lạc, thật rất
146
sai lầm!
Khi nói các pháp vô sinh hay bất sinh phải nên
hiểu là các pháp đều do nhân duyên giả sinh, giả hợp,
tuy có mà không thực chứ chẳng phải là không có. Bởi
vì các pháp đều giả, không thật sinh diệt, nên mới nói
là bất sinh, bất diệt, chứ chẳng phải là các pháp thƣờng
tồn mãi mãi, chẳng hề biến dịch, bởi lẽ mọi sự vật đều
vô ngã, vô thƣờng thay đổi từng sát na. Khi đề cập đến
tính cách bất sinh, bất diệt của các pháp là muốn ám
chỉ đến bản thể Chân Nhƣ thƣờng hằng. Nhƣng Lý lại
không ngại Sự, mà Tính luôn luôn đi cùng với Tƣớng,
nên cái lý Vô sinh hay Bất sinh không ngoài các pháp
Sinh, Diệt mà có. Vì thế mà chẳng phải sinh về Tịnh độ
mới gọi là Vô sinh, hoặc không đƣợc về cõi Tây
phƣơng Cực lạc mới gọi là Tử, Diệt. Dùng tâm thanh
tịnh ở cõi Ta bà mà hành Bồ Tát đạo, hay dùng tâm
thanh tịnh ở cõi Tây phƣơng Cực lạc để tiến tu đến quả
vị Phật, nào có khác gì nhau? Ngƣời trí siêng năng
niệm Phật A Di Đà cầu vãng sinh Tịnh độ mà không
146
“Chƣ Phật… sai lầm” Tịnh quyết nghi luận, trang 12 - Hòa thƣợng
Thích Thiền Tâm dịch.
158