Page 167 - NRCM1
P. 167
Đức Thanh
Hỏi: Kinh háp Bảo Đàn nói: “Không niệm, niệm
mới chánh. Có niệm, niệm thành tà.” Nhƣ vậy, niệm
Phật có phải là tà vọng chăng?
Đáp: Về đạo lý vô sinh vô niệm, đoạn trƣớc đã có
nói. Nơi đây xin đáp một cách thẳng tắt:
Chẳng phải không niệm Phật, không tụng kinh,
gọi là vô niệm. Mà thƣờng hằng niệm Phật tụng kinh,
nhƣng tâm địa rỗng không, chẳng chấp thấy mình có
niệm tụng, mới gọi là vô niệm. Trái lại, dù ngồi an tĩnh
lòng không suy nghĩ chi cả, mà còn cảm thấy biết cho
mình có sự ngồi thiền, vẫn gọi là có niệm. Nếu nghĩ
rằng không niệm là chẳng niệm Phật, tụng kinh, thuyết
pháp, không có sự suy tƣ, thì thành ra gỗ đá; muốn
tránh lỗi chấp có, lại lạc vào lỗi chấp không. Thế thì đã
trái với ý kinh chỉ dạy. Cho nên đức Lục Tổ mới nói
tiếp: “Có, Không đều chẳng tƣởng. Ngồi đƣợc bạch
ngƣu xa.” 155
Hỏi: Trong Kinh Di à yếu giải, Ngẫu Ích Đại
sƣ nói: “Mỗi tiếng niệm Phật của mình, tiếng nào mình
cũng là Phật rồi.” Câu này thật khó hiểu?
Đáp: Kinh dạy: “Tất cả chúng sinh đều có Phật
tính”, “Tất cả chúng sinh đều có trí tuệ, đức tƣớng Nhƣ
Lai, nhƣng vì bị vọng tƣởng phân biệt che lấp, nên Phật
tính không hiện bày”. Lục Tổ Huệ Năng hỏi Thƣợng tọa
155
“Kinh Pháp Bảo… ngƣu xa” Niệm Phật thập yếu, trang 93 - Hòa thƣợng
Thích Thiền Tâm.
166