Page 170 - NRCM1
P. 170
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
- Ba là ở sự quyết định: Nghĩa là lúc tạo tội, do có
tâm gián đoạn và tâm hối hận về sau sẽ không tạo tội
nữa. Còn khi niệm Phật không có hai tâm đó, nên lúc
xả bỏ thân mạng do tâm lành đƣợc mạnh mẽ liền đƣợc
vãng sinh. Ví nhƣ sợi dây rất to cả ngàn ngƣời bứt
không đứt, nhƣng đứa bé chỉ cần vung gƣơm bén mà
chém, thì trong khoảnh khắc liền đứt thành hai đoạn.
Ba sự lƣợng xét trên, hoàn toàn nhìn từ khía cạnh
tâm hay niệm mà bàn luận. Có thể thấy rõ ràng tự tâm
vốn đã có đầy đủ sức mạnh diệt trừ tội lỗi, chẳng nghĩ
bàn. Huống chi danh hiệu đƣợc niệm chính là Phật A
Di Đà, bậc thành tựu muôn vàn đức hạnh. Do đại
nguyện nhiếp trì, công năng ấy đâu thể nghĩ bàn cho
đƣợc. Ví nhƣ ngƣời lấy gân sƣ tử để làm dây đàn, một
khi khảy đàn thì tất cả các dây đàn đều đứt đoạn. Lại
có ngƣời lấy sữa trâu, dê, lừa, ngựa để vào thùng, rồi
cho vào một giọt sữa sƣ tử, tất cả các loại sữa khác đều
biến thành nƣớc.
Nay xƣng danh hiệu Phật, lẽ nào tội nặng sinh tử
159
trong tám mƣơi ức kiếp lại không tiêu diệt?
Hỏi: Trƣớc đã nói: “Hàng phàm phu cũng đƣợc
lên ngôi bất thối”. Theo thiển ý, ngôi bất thối là để cho
hạng ngƣời không ác nghiệp. Nay những kẻ đới nghiệp
vãng sinh mà cũng đƣợc bất thối ƣ?
Đáp: Chỉ đƣợc vãng sinh là đều lên hàng bất thối
chuyển. Kinh nói: “Những kẻ sinh về, đều trụ nơi
159
“Ba là… tiêu diệt” Tịnh thực hành vấn áp, trang 190, 191 - Thích
Minh Tuệ.
169