Page 172 - NRCM1
P. 172

NHẬN RA CHÍNH MÌNH

                        THIỀN - TỊNH KHÔNG HAI


                 “Thiền cùng T nh đ  vẫn không hai n u liễu  hì
           liễu cả  mê  hì cùng đồng mê.
                 Lời của Thiên Nhƣ Đại sƣ quả thật xác đáng. Bởi
           chân  tâm  bao  trùm  hằng  sa  muôn  pháp,  bao  hàm  vô
           biên quốc độ, nơi Thiền gọi là bản lai diện mục, nơi
           Tịnh gọi là tự tánh Di Đà.
                 Kinh  Lăng  Nghiêm  giảng:  “Mƣời  phƣơng  hƣ
           không sinh trong tâm ông nhƣ áng mây nổi giữa trời
           xanh rộng lớn bao la, huống chi vô lƣợng thế giới ở
           trong hƣ không ƣ?”. Cổ Đức cũng bảo: “Hằng sa pháp
           ấy Bồ Đề đạo, nghĩ đến Bồ Đề cách vạn tầm!”
                 Vì chân tâm bao hàm muôn tƣợng nên nếu ngƣời
           tu Thiền mà hiểu Thiền bằng lý không không, rồi bác
           chẳng  có  Cực  lạc,  bác  sự  cầu  xin,  tất  chƣa  phải  là
           ngƣời  hiểu  Thiền.  Sở  dĩ  ngài  Thiên  Nhƣ  nhiều  phen
           cặn kẽ chỉ bày là để phá mối chấp không đó. Về phần
           thể, chân tâm xán lạn bao trùm vô biên thế giới, gọi là

           Thiền Tịnh độ và vô lƣợng thế giới ảnh hiện trong chân
           tâm,  tất  cả  đều  tịch  tĩnh  nhƣ  huyễn,  gọi  là  Tịnh  độ
           Thiền. Về phần dụng, hành giả khi đã ngộ tánh bản lai,
           rồi khởi lên bi nguyện tu những hạnh trang nghiêm cõi
           Phật,  thành  tựu  chúng  sinh,  gọi  là  Thiền  Tịnh  độ  và
           nếu dùng môn Tịnh độ để nhiếp hóa hữu tình trở về
           chân tánh gọi là Tịnh độ Thiền.
                 Tóm  lại, Thiền  tức Tịnh  độ,  Tịnh  độ  tức  Thiền.
           Nếu bác Tịnh độ nghĩa là chƣa hiểu rõ Thiền, và bác


                                                                     171
   167   168   169   170   171   172   173   174   175   176   177