Page 22 - NRCM1
P. 22
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
Thời gian thì cứ trôi, hết mùa xuân rồi lại mùa hạ,
thu, đông. Trên đầu tóc đã bạc, ngẫm nghĩ lại cuộc đời
lúc thăng, lúc trầm, những trải nghiệm vui buồn trong
đời đã trôi qua nhƣ một giấc chiêm bao không thể nắm
bắt đƣợc. Thức giấc, biết chiêm bao là không thật,
nhƣng trong lúc chiêm cũng có cảm thọ vui sƣớng hay
khổ đau phiền muộn theo cảnh vậy. Cuộc đời là một
giấc chiêm bao dài, trong đó con ngƣời thấy có giàu
sang, vinh nhục, đƣợc-mất,… với cái tâm chấp trƣớc
của mình mà ra. Đến tuổi già nó chất chứa đầy ắp cả
hộc sầu muộn. Tâm lúc nào cũng có điều bất an với
những cái Ta ham muốn, cái Ta đƣợc mất, cái Ta ƣớc
vọng chƣa toại nguyện…. Chính điều này đã làm cho
nội tâm của chúng ta thiếu an lạc, hạnh phúc.
Kinh Bát Đ i Nhân Giác Đức Phật dạy: “Điều thứ
ba giác ngộ rằng tâm ta không bao giờ biết chán đối
với dục lạc, luôn muốn đƣợc nhiều, vì vậy tội ác tăng
trƣởng. Bậc Bồ Tát thì không nhƣ vậy, họ luôn nghĩ
đến sự biết đủ, sống an vui thanh đạm để hành đạo, lấy
9
trí tuệ làm sự nghiệp của mình.”
Nếu có nhiều ham muốn thọ lạc thì càng mang lại
khổ đau, tội ác tăng trƣởng. Ít ham muốn, sống biết đủ,
thì trí tuệ tăng trƣởng, hạnh phúc có mặt.
Ngƣời biết đủ là biết hài lòng với những gì mình
có đƣợc, đó là ngƣời hạnh phúc, giàu có nhất. Vì ngƣời
9
“Điều thứ ba… của mình” Con ường Bồ Tát nhập thế (Kinh Bát Đ i Nhân
Giác), trang 34, 35 – Hòa thƣợng Thích Viên Giác dịch. Phần chánh văn:
“Đệ tam tri giác, tâm vô yểm túc, duy đắc đa cầu, tăng trƣởng tội ác, Bồ Tát
bất nhĩ, thƣờng niệm tri túc, an bần thủ đạo, duy tuệ thị nghiệp.”
21