Page 24 - NRCM1
P. 24
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
còn phải khơi thêm dòng chảy phƣớc đức. Việc thọ
dụng của thân nên vừa đủ, hợp lý và cần thiết, không
nên khoe khoang hoặc biểu hiện một lối sống giàu có,
thọ dụng phung phí, thừa mứa của mình làm ngƣời
nghèo khi nhìn thấy sẽ sinh tâm buồn tủi.
Hơn nữa, cái giàu-nghèo đâu có cố định theo
thời gian, là pháp đối đãi trong thế gian. Giàu nhân
Nghèo mà lập, nên chẳng phải là pháp tuyệt đối thƣờng
hằng. Vả lại, tâm này thì vô ngã, không có ai làm chủ
tể, thì lấy ai chịu vinh, ai chịu nhục, ai hơn, ai thua, ai
giàu, ai nghèo đây? Còn bảo thân này giàu, thì có giàu
mãi không? Hay chỉ giàu đƣợc tám chín chục năm thôi
rồi chết, cái giàu này đi về đâu? Khi ta chấp thủ và bám
víu vào những cái gì mà bản chất nó là vô thƣờng, vô
ngã thì chắc chắn sẽ gặt hái khổ đau. Phải biết lòng
tham là đầu mối của sự bám víu, vƣớng mắc. Khi mình
có quá nhiều nhu cầu thì phải hƣớng tâm tìm kiếm,
phải đầu tƣ ý chí, tình cảm, sức khỏe và thời gian để
đạt đƣợc nó. Chính nhƣ thế con ngƣời trở thành kẻ nô
lệ của dục vọng, hằng ngày bị cuốn hút bởi phƣơng
hƣớng, mục tiêu phải đạt đến, đánh đổi cái nội tâm an
lạc của chính mình. Dù là ngƣời nghèo hay ngƣời giàu
đều chịu cùng một qui luật vô thƣờng, khi chúng ta lìa
đời, không mang theo cái gì hết; chỉ trừ những thứ
không đƣợc coi là vật chất. Thế nên, hãy hƣớng về việc
làm giàu đời sống tâm linh, thực tập một đời sống
thánh thiện và siêu thoát, đó là ý nghĩa mục đích tối
hậu của cuộc đời này.
23