Page 25 - NRCM1
P. 25
Đức Thanh
Trong Kinh Di Giáo Phật dạy: “Ngƣời biết đủ dù
nằm trên đất vẫn an lạc, còn ngƣời không biết đủ dù
10
đƣợc ở thiên đƣờng vẫn không vừa ý.”
Sự vật bên ngoài thay đổi liên tục theo duyên.
Thân tứ đại này cũng thay đổi biến hoại trong từng sát
na. Con ngƣời bình thƣờng, khi tiếp xúc với trần cảnh,
tâm khởi lên ƣa thích cái này, muốn đƣợc cái kia, nhƣ
muốn đƣợc nhiều tiền, muốn có vợ đẹp, muốn có địa
vị, quyền lực trong gia đình và ngoài xã hội,… Tất cả
cái tâm mu n ư c này đều là lòng tham, có đƣợc một
thì muốn hai, có hai thì muốn mƣời,… Khi có đƣợc rồi
thì sợ mất, phải lo cất giấu, trong tâm tràn ngập những
xúc tình phiền não trói buộc. Cuộc sống thật là bận rộn
với những suy tính, lo toan, để tâm rong ruổi theo các
tin tức thời sự, quảng cáo thời trang, phƣơng tiện tiêu
dùng,… Tất cả những việc này là nhằm phục vụ cho
thân đƣợc sung sƣớng, có đƣợc cảm giác êm ái. Nhƣng
cảm giác qua rồi làm sao giữ đƣợc nó, mọi sự níu kéo,
nắm giữ cảm giác là vô vọng. Nhƣ món đồ ăn dù ngon
đến mấy cũng không thể ăn lâu quá một giờ, nếu kéo
dài thời gian chính là khổ thọ, là cực hình. Chúng ta
bận rộn chăm sóc cho thân quá nhiều mà quên mất đi
cái tâm đang khá mệt mỏi.
Con ngƣời tìm lối thoát khỏi trạng thái suy tƣ, lo
âu, bằng cách giải trí nhƣ nghe nhạc, xem kịch hài,
chơi game, du lịch, đi ngủ… Những thứ này chỉ làm
10
“Ngƣời biết… vừa ý” Con ường Bồ Tát nhập thế trong Kinh Bát Đ i
Nhân Giác, trang 37 - Hòa thƣợng Thích Viên Giác dịch.
24