Page 26 - NRCM1
P. 26
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
dịu đi sự căng thẳng mệt mỏi của tâm, chứ chƣa thật
cho tâm an nghỉ. Bởi vì, dù là hình thức giải trí nào đi
nữa thì tâm cũng phan duyên theo nó, dính mắc vào nó,
cảm giác buồn vui theo nó, kể cả khi ngủ tâm cũng đâu
hẳn đƣợc an ổn vì mộng mị. Hãy dành nhiều hoặc một
ít thời gian trong ngày để cho tâm đƣợc an trụ trong tự
tánh rỗng không, thanh tịnh, hằng sáng của nó, nhƣ khi
nghe một tiếng chim hót, ngắm một nụ hoa,… Với tâm
tĩnh lặng vô sai biệt, ta sẽ nghe một cảm giác thanh
thản, bình yên tràn ngập thực sự trong nội tâm mình.
+ Chấp Tâm này là Ta
Cái mà chúng ta gọi là Tâm (thọ, tƣởng, hành,
thức) của con ngƣời cũng không phải là một thực thể
đơn thuần, nguyên vẹn. Nó chỉ là một chuỗi dài những
chặp tƣ tƣởng sinh khởi liên tục nối tiếp nhau nhƣ vô
cùng tận. Nếu có dịp ra biển, ta sẽ thấy vô vàn lƣợn
sóng nhấp nhô; sóng có to, có nhỏ thiên hình vạn trạng.
Lƣợn sóng này nhô lên rồi lặng rơi trở xuống, truyền
cái lực đẩy của mình cho lƣợn sóng kế đó, lƣợn sóng
sau có hình dạng cao hay thấp, mạnh hay yếu phụ
thuộc vào động năng của lƣợn sóng trƣớc và sức gió
hiện tại tác động. Cũng thế, một chặp tƣ tƣởng hiện
khởi trong tâm, tồn tại với một thời gian rất ngắn, rồi
truyền tải cái khuynh hƣớng, cái tác ý,… của mình cho
chặp tƣ tƣởng kế. Chặp tƣ tƣởng sau là bản hợp tấu của
chặp tƣ tƣởng trƣớc và cảnh duyên hiện tại. Sáng sớm
thức dậy ta gặp một việc không vừa ý, tâm thấy khó
chịu nhƣng chƣa biểu lộ, vì là đang có khách. Buổi trƣa
25