Page 29 - NRCM1
P. 29

Đức Thanh

           Thế là, mỗi khi con Ta có sự cố dù chỉ một tí thôi thì
           tâm ta lo lắng, bất an rất nhiều. Ngƣời đời nói “Ngƣời
           giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột” là vậy đó.
                 Khi  chấp  thủ  về  một  cái  Ta  là…  thì  đã  đóng
           khung mình trong một cái vỏ chết, giống nhƣ loài ốc

           mƣợn hồn, bản thân nó là loài cua, nhƣng mƣợn cái vỏ
           ốc chết làm thân, chỉ thò bốn cái chân ra ngoài, đi đâu
           cũng lê cái vỏ ốc nặng nề ấy theo. Sự bám chấp vào cái
           Ta là này cũng lại nhƣ thế. Nó chỉ làm tăng trƣởng sự
           vị kỷ của mình, quên đi tình yêu thƣơng, lòng bao dung
           với  đồng  loại;  cũng  nhƣ  làm  ngăn  che  trí  biết  sáng
           ngời, rộng lớn ở nơi tâm. Nên biết, những kiến thức ta
           đang  nhận,  những  kinh  nghiệm  ta  đang  có  đã  đƣợc
           nhân loại đúc kết từ hàng ngàn năm. Ta có đƣợc cái Ta
           là bác sĩ, Ta là kỹ sƣ,... cũng là nhờ công sức đóng góp
           của toàn xã hội; ta đƣợc may mắn có đủ nhân duyên để
           nhận nó, thì phải biết trân trọng. Bởi thế, có ngƣời xem
           cái Ta là nhƣ một sự tạm ứng mà suốt đời họ phấn đấu
           để đền trả nó. Lại có ngƣời xem cái Ta là nhƣ một sự
           ngẫu nhiên để rồi thụ hƣởng nó, từ đó thể hiện cách
           sống tự tôn.
                 Ngẫm nghĩ lại cuộc đời chúng ta từ nhỏ đến già
           có quá nhiều cái Ta là. Mới sinh ra Ta là một em bé,

           lớn  lên  đến  tuổi  đi  học  Ta  là  học  sinh-sinh  viên,  ra
           trƣờng Ta là thầy, Ta là thợ, Ta là chồng-vợ, Ta là
           ông-bà,...  cuối  cùng  Ta  là  nấm  mồ.  Vậy,  cái  Ta  của
           mình  nó  là  cái  nào  đây?  Cái  Ta  thực  sự  không  hiện
           hữu, bởi tất cả cái Ta là nhƣ mây nhƣ khói, nó có đó để

           28
   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33   34