Page 32 - NRCM1
P. 32
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
chấp thủ này làm cho chúng ta không thể thƣơng yêu
con cái một cách trọn vẹn. Khi hiểu sự hình thành của
gia đình, sự ra đời của con cái với mình là một nghiệp
duyên, đã theo duyên thì không có tánh cố định, nên
nói bản chất nó là rỗng không. Biết nó là rỗng không,
thì hãy tùy duyên, hãy để con cái sống bằng con ngƣời
thật, với khả năng thực sự của chúng; thay vì phải theo
những mẫu ngƣời có s n mà ta đã áp đặt. Tôi nghĩ nhƣ
thế này để tự an ủi: nếu ai cũng muốn con mình làm
thầy, vậy thì ai làm thợ, ai làm công nhân? Hãy để
chọn lọc tự nhiên, nếu nó đủ năng lực thì làm thầy, còn
chƣa thì làm thợ. Làm thầy, hay thợ mà làm tròn trách
nhiệm là tốt rồi. Khi tôi buông xả những mong muốn
về sự hoàn hảo của con cái; tôi thấy dƣờng nhƣ dễ
thông cảm với nó hơn, nhận thức khách quan về nó
hơn. Thái độ cởi mở của tôi chắc từ từ sẽ làm cho con
cái hiểu, thay vì chỉ biết phản ứng lại với sự dạy bảo.
Tình yêu trong hôn nhân cũng vậy, hai ngƣời còn
yêu thƣơng, quan tâm chăm sóc lẫn nhau, sống chung
với nhau thì gọi là vợ của ta. Nếu có một biến cố nào
đó, nhƣ ngƣời này không thỏa mãn đƣợc nhu cầu của
ngƣời kia dẫn đến phải chia tay, thì danh từ vợ ta đi về
đâu? Suy ngẫm về vấn đề này qua một câu chuyện thời
Đức Phật còn tại thế.
Một hôm, vua Ba Tƣ Nặc hỏi Mạt Lợi phu nhân:
- Trên đời này ái khanh yêu ai nhất?
Bà đáp:
- Dĩ nhiên thiếp yêu bệ hạ nhất.
31