Page 36 - NRCM1
P. 36
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
thể đắc đạo, mà ngay cả xuất gia cũng chỉ là “Ông tăng
12
vì cơm áo” mà thôi.
Khi chơi đùa với cháu, khi nó làm trò,… tâm ta
thấy nó dễ thƣơng, rồi cƣời đùa với nó. Một lúc sau nó
nổi cáu, quậy phá làm tâm ta khó chịu, rồi mắng giận
nó. Vậy nếu nói tâm là mình, thì tại sao trƣớc đó một
lúc lại vui cƣời, sau đó một chút lại mắng giận. Cái
mắng giận là mình hay cái vui là mình. Rồi đứa bé lúc
nãy cƣời, giờ sao lại khóc... Tất cả trạng thái tâm lý
này là tùy duyên, nó không có cái gì cố định, bản chất
của nó là rỗng không, không có tự tánh. Thế nên thiền
sƣ bảo: Khi bồng con, đùa cháu, khi vui cƣời, hay
mắng giận cũng đủ khai phát cái nhìn chân chính là
vậy. Hơn nữa, để tháo g khổ đau hãy thực tập lòng
yêu thƣơng trong sáng, hồn nhiên nhƣ ngắm nhìn một
bông hoa đẹp nơi công viên vậy. Chiêm ngƣ ng bông
hoa bằng một tình yêu say đắm, sảng khoái trong sự
hiện hữu của nó, nhƣng nó không phải là vật sở hữu
của riêng mình.
Chấp ta và sở hữu của ta là nhận lấy khổ đau.
Nhƣng cũng có một cách nhìn nhận sự việc để giảm
bớt khổ đau đối với cái mà tôi đang sở hữu. Hòa
thƣợng Sri Dhammananda dạy: “Đừng nói rằng cái này
là của anh, và cái kia là của tôi. Chỉ nói cái này đến với
13
anh, cái kia đến với tôi…”.
12
“Tu thiền… mà thôi.” Tịnh chỉ quyết, trang 41, 43 - Thích Minh Thành dịch.
13 “Đừng nói… với tôi…” Nhẹ gánh lo âu, trang 20 - Phạm Kim Khánh dịch.
35