Page 40 - NRCM1
P. 40
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
biết ơn… Nếu bên nhận sơ ý có những cử chỉ thái độ
không nhƣ ý ta, thì tâm ta sinh ra hàng loạt những trạng
thái bực bội, bất an, đôi khi còn đối trả lại bằng hành
động. (Điều này trong kinh Phật nói: bố thí mà còn có
tƣớng ngã, tƣớng nhân.)
Thật ra, đời ngƣời nhƣ một trƣờng sân khấu, vở
tuồng nhƣ là nghiệp chung của toàn xã hội, còn từng
vai diễn là nghiệp riêng của mỗi cá thể, khi thì nhận
vai giàu sang, đầy đủ khi thì nhận vai nghèo hèn,
thiếu thốn với nhiều cái bất hạnh ập đến, làm cho
khán giả khi thì sung sƣớng reo hò, lúc thì ủy mị rơi
lệ đầm đìa. Riêng chỉ có ông đạo diễn lúc nào cũng
chăm chú theo dõi từng cử chỉ, động tác của diễn
viên nhƣng tâm luôn luôn sáng suốt, chủ động vì biết
đây là sân khấu, là kịch bản. Hằng ngày cũng nên
nhƣ ngƣời đạo diễn theo dõi vai diễn, biết cần hỗ trợ
cho vai diễn lúc nào, giúp đ cái gì, xem nhƣ đã hoàn
thành một sứ mạng. Phải xem sự giúp đ này nhƣ là
một sự hiến dâng với tinh thần yêu thƣơng đồng loại,
tinh thần biết ơn chúng sinh vậy. Đƣợc vậy thì tâm ta
sẽ an lạc trong việc phụng sự chúng sinh.
Nhờ ơn chúng sinh góp sức trong cộng đồng xã
hội mà ta có đƣợc đời sống đầy đủ, hạnh phúc này.
Bên cạnh đó cũng còn nhiều chúng sinh kém may
mắn hơn cần sự sẻ chia của ta. Hãy cùng nhau san sẻ
tài vật vì ngƣời bần hàn với tinh thần Bi n Chúng
Sinh. Một khi sự giúp đ với quan niệm là sự iết
ơn, trả ơn, ền ơn thì tâm ta không có bị ràng buộc
bởi sự chấp trƣớc, sinh ra phiền não, tâm luôn ở
trong trạng thái an lạc, với lòng từ ái bao dung.
39