Page 41 - NRCM1
P. 41
Đức Thanh
THẤY SỰ ĐỜI NHƯ HUYỄN MỘNG
Đại sƣ Ấn Quang dạy chúng ta: “Phải biết sự vật
giữa đời đều giả dối nhƣ mộng, huyễn, bóng, bọt,
sƣơng, chớp, nhƣ trăng đáy nƣớc, hoa trong gƣơng,
nhƣ ánh chập chờn lúc trời nắng và nhƣ thành của thần
Càn thát bà (nhạc của Thiên Đế, thành quách đều là
huyễn hiện). Duy có một niệm tâm tánh của ta vẫn
hằng còn, trùm suốt xƣa nay, không biến đổi, hƣ hoại.
Tuy không biến hoại mà thƣờng tùy duyên. Theo
duyên ngộ tịnh thì làm Thanh Văn, Duyên Giác, Bồ
Tát, Phật, vì công đức sâu cạn, nên phẩm vị có cao,
thấp; theo duyên mê nhiễm thì lạc vào cõi trời, ngƣời, a
tu la, súc sinh, ngạ quỉ, địa ngục, do tội phƣớc nặng
14
nhẹ, nên sự khổ, vui, có ngắn, dài.”
Chuyện kể, có một anh chàng tên Lữ, lên kinh
đô đi thi và bị trƣợt lần thứ ba. Trên đƣờng trở về
nhà, anh ghé vào quán trọ mua một bát cháo kê ăn
cho ấm lòng. Trong lúc nồi kê chƣa chín, Lữ nằm
xuống nghỉ mệt và ngủ thiếp đi. Anh thấy mình trở
lên kinh đô thi lại lần nữa và đậu thủ khoa. Sau đó
đƣợc thăng quan tiến chức làm đến tổng trấn tỉnh
Nam Kha. Rồi anh đƣợc vua trọng dụng phong làm
nguyên soái và gả công chúa cho. Khi có giặc nổi
loạn, vua sai Lữ đi dẹp, đánh đâu thắng đó, khiến các
quan trong triều đình ganh ghét. Trong lúc Lữ đang
14
“Phải biết… dài” Lá thư Tịnh , trang 86, 87 – Hòa thƣợng Thích Thiền
Tâm dịch.
40