Page 23 - NRCM1
P. 23
Đức Thanh
giàu có là ngƣời luôn cảm thấy sung sƣớng, thỏa mãn
với những cái mình đã có. Ngƣợc lại, ngƣời nghèo là
ngƣời luôn thấy thiếu thốn, khao khát những cái mình
muốn mà không đƣợc đáp ứng.
Ngƣời không biết đủ luôn cảm thấy thiếu thốn,
khao khát, luôn tìm kiếm những gì họ muốn nên vẫn là
ngƣời nghèo, cho dù tài sản họ có nhiều đến đâu đi nữa.
Chúng ta thử suy nghiệm: Sự giàu hay sự nghèo,
sự thiếu hay sự đủ gom lại chỉ trong m t ý niệm của
tâm mà thôi. Khi một ý niệm chấp trƣớc về sự giàu, sự
nghèo, rồi so sánh, hơn thua, tị hiềm, hay mặc cảm,
buồn tủi cho số phận,… là tự tạo ra xúc tình phiền não
cho mình. Khi đối cảnh tâm không khởi niệm so sánh
phân biệt, thì tâm vẫn an nhiên, đâu bị sự giàu-nghèo
làm chƣớng ngại. Ví dụ nhƣ có dịp phải ghé thăm một
ngƣời quen, khi ta bƣớc vào nhà thấy quá hoành tráng
về vật chất, nếu phát khởi một niệm về sự giàu-nghèo
rồi nhƣ tự thấy mình hơi quá lép vế. Chính cái trạng
thái tâm lý này dẫn đến thân thể chúng ta co ro, khép
nép, không tự tin trong giao tiếp. Hãy sống một cách
thật tri túc (biết đủ) với cái mình hiện có. Tức là, chúng
ta nên là ngƣời luôn tri túc, an phận. Nếu là ngƣời
nghèo hãy sống an phận với cái nghèo của mình mà
không cần phải để tâm so sánh phân biệt rồi phiền
muộn. Nếu là ngƣời giàu có hãy sống hạnh phúc với
cái có của mình, biết đó là phƣớc báo của mình, đừng
có tham đắm, ƣớc vọng nhiều hơn nữa và phải biết
muốn giữ đƣợc nhƣ thế bền lâu thì ngoài việc thọ dụng
22