Page 138 - Phẩm Tam Quốc
P. 138

Tam quốc diễn nghĩa cho chúng ta ấn tượng như vậy. Đó chẳng qua là sự

               hiểu nhầm. Trước hết, Lưu Bị không chỉ biết chạy, biết khóc mà còn biết
               nhiều cái khác. Thứ nữa, vào thời đó, biết chạy biết khóc cũng chẳng là gì,
               cũng không thể chứng minh người đó là vô năng, không phải là anh hùng.
               Lưu Bị biết chạy, Tào Tháo không biết chạy? Kỷ lục chạy của Tào Tháo cũng
               không  tồi.  Lưu  Bị  biết  khóc  Tào  Tháo  không  biết  khóc?  Câu  chuyện  Tào
               Tháo khóc ầm lên sử sách có chép lại cũng không hết. Vì sao không có ai nói
               Tào Tháo là vô năng? Rõ ràng không thể nhìn vấn đề một cách đơn giản như

               vậy. Chạy, phải xem xem vì sao mà chạy. Đánh thắng thì đánh, đánh không
               thắng thì chạy, chạy như vậy là đúng. Khóc, cũng phải xem xem vì sao mà
               khóc. Vì tình bạn mà khóc, khóc như vậy có gì sai. Lưu Bị chạy và khóc phần
               lớn là trong tình trạng đó.

                  Đương nhiên, so với Tào Tháo, Lưu Bị chạy nhiều hơn một chút, khóc
               cũng nhiều hơn một chút vì Lưu Bị nhỏ và yếu hơn. Lúc Lưu Bị xuất hiện,
               ngoài Quan Vũ và Trương Phi – hai anh em trung thành hết mực chẳng có
               một thứ gì, một chút tiếng tăm cũng chẳng có. Lưu Bị không có quân đội
               riêng, nếu có cũng chẳng đáng là bao. Buổi đầu Lưu Bị ra quân phải nhờ vào
               sự tài trợ của thương nhân. Có hai nhà buôn lớn của Trung Sơn Trung Quốc

               (nay là huyện Định, Hà Bắc) là Trương Thế Bình và Tô Song “tài trợ tiền
               vàng” giúp Lưu Bị chiêu binh mãi mã. Nhưng Lưu Bị tham gia chiến tranh
               với lũ Khăn Vàng, cuối cùng cũng chỉ được chức quan “An Hỷ uý”. An Hỷ
               uý  là  huyện  uý  huyện  An  Hỷ  (nay  là  thị  trấn  Định  Châu,  Hà  Bắc)  là  cục
               trưởng cục công an cấp phó ở huyện, người ngựa chẳng có bao nhiêu. Vì vậy,

               Lưu Bị thường xuyên phải mượn quân của người khác. Hai viên đại tướng
               Quan Vũ và Trương Phi của Lưu Bị coi như tư lệnh không có quân, chỉ có
               thể thể hiện cái mạnh của kẻ thất phu.
                  Lưu Bị cũng không có địa bàn, khó khăn lắm mới có được vài nơi, nhưng

               chẳng bao lâu lại bị mất, cuối cùng đành phải chạy đông chạy tây ăn đậu ở
               nhờ, nhờ vả hết người này đến người khác, năm lần đổi chủ, bốn lần thất lạc
               vợ, con. Kể từ đầu đến trận chiến Xích Bích, Lưu Bị cả nửa đời người lưu lạc
               khắp nơi. Tam quốc diễn nghĩa kể rằng, một lần sau lúc uống rượu, Lưu Bị
               xót xa buồn bã nói: “Nếu Bị có căn cứ, thì còn lo gì về mấy kẻ khác”. Lời nói
               tuy là diễn nghĩa, nhưng cũng có lí, có thể coi đó là lời nói từ đáy lòng của

               Lưu Bị.
                  Lưu Bị chưa có những chiến công to lớn. Những trận như: “Chén rượu
               nóng chém Hoa Hùng”, “Ba người đánh Lã Bố”, đều được La Quán Trung
   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142   143