Page 142 - Phẩm Tam Quốc
P. 142

Quan Vũ và Trương Phi coi Lưu Bị là anh, nhung thực tế là vua. Có thể thấy

               tình hữu nghị của ba người được coi là cái nghĩa của người anh hùng. Chỉ có
               điều chúng ta không hiểu khi ba người “Ăn ngủ cùng giường” thì vợ của họ ở
               đâu?
                  Lưu  Bị  là  anh  hùng,  Quan  Vũ  và  Trương  Phi  nhìn  ra,  về  sau  Gia  Cát

               Lượng cũng nhìn ra, Tào Tháo không thể không nhìn ra. Vì vậy có thể tin
               rằng Tào Tháo đã nói: “Nay anh hùng thiên hạ chỉ có sứ quân và Tháo này”.
               Có lẽ Tào Tháo không nên nói thẳng như vậy trước mặt Lưu Bị, vì giống như
               nói “Tranh giành thiên hạ với ta chính là ngài”. Nhưng có thể cắt nghĩa là
               thiếu thận trọng, là trinh sát bằng hỏa lực hoặc gõ núi để trấn hổ. Ý muốn nói,
               trong chúng ta đừng ai vờ là Tôn Tử. Đừng nghĩ rằng ai ngốc hơn ai. Quả

               nhiên, Lưu Bị không vờ được nữa, tìm cơ hội để biến.
                  Lưu Bi chạy, thực dễ hiểu, Tào Tháo thả, là việc khác thường. Tam quốc
               diễn nghĩa nói, “khéo mượn tiếng sấm để che giấu”, Tào Tháo hết nghi ngờ,

               nói như vậy là chưa đúng. Tào Tháo không dễ bị lừa như vậy, có thế lúc bấy
               giờ Tào Tháo chưa gian hùng. Những năm cuối đời, Tháo có thể chém giết
               hàng loạt trong đó có cả những người không đáng giết, Tuân Úc một người
               trí tuệ, Thôi Diễm người có nhân phẩm. Có thể lúc đó Tào Tháo muốn là
               người biết dùng người, không giết người nếu chưa có lý do chính dáng. Theo
               “Tam quốc chí, Vũ đế kỷ”, lúc Lưu Bị đến nhờ cậy Tào Tháo, mưu sĩ của

               Tào Tháo là Trình Dục khuyên Tào Tháo nên “xử lý gọn” Lưu Bị, Trình Dục
               nói: “Lưu Bị hùng tài lại được lòng dân, sẽ không chịu ở dưới người khác,
               chi bằng giết sớm đi”. (Qua lời Trình Dục thấy rõ Lưu Bị đúng là anh hùng).
               Tào Tháo đáp, “Lúc này đang muốn thu hút anh hùng, giết một người sẽ mất
               lòng thiên hạ, không nên”. Còn một khả năng khác, Tào Tháo tuy nhìn thấy
               chí anh hùng, khí anh hùng, hồn anh hùng, nghĩa anh hùng trong con người
               Lưu Bị và cũng thấy rõ Lưu Bị không có đất dụng võ, anh hùng không có đất

               dụng  võ  thì  cũng  không  thể  coi  là  anh  hùng  thực  sự,  chẳng  cần  phải  đề
               phòng. Bởi vì những người như vậy thường chẳng làm nên trò trống gì, chờ
               khi ra quân có danh nghĩa hẵng giải quyết.

                  Cả hai khả năng trên, đều có thế giải thích vì sao Tào Tháo không giết Lưu
               Bị, khả năng sau có thể giải thích vì sao Tào Tháo thả Lưu Bị. Thế là, từ một
               ý nghĩa sơ lược, Tào Tháo phạm sai lầm lớn. Cũng có nghĩa là người tính
               không bằng trời tính. Và không chỉ có Tào Tháo mà ngay cả Lưu Bị cũng
               không ngờ, tám năm sau khi uống rượu luận anh hùng, có một nhà chính trị
               vĩ đại xuống núi, trở thành tổng tham mưu trưởng của Lưu Bị, giúp Lưu Bị
   137   138   139   140   141   142   143   144   145   146   147