Page 140 - Phẩm Tam Quốc
P. 140

Đào Khiêm đều coi Lưu Bị là anh hùng.

                  Vậy, đúng Lưu Bị là anh hùng? Đúng. Trước hết, Lưu Bị có chí của người
               anh hùng. “Tam quốc chí. Trần Đăng truyện” nói, lúc Lưu Bị còn ở Kinh
               châu đã có buổi bàn về anh hùng trong thiên hạ và có nhắc tới Trần Đăng.
               Một người là Hứa Dĩ nói, Trần Nguyên Long (Tự của Trần Đăng là Trần

               Nguyên Long) vẻ oai phong nhưng lại bất chấp lễ nghĩa. Bỉ nhân đến Hạ Phì
               gặp Nguyên Long, cả buổi Nguyên Long chẳng nói câu nào với bỉ nhân, sau
               đó lên ngủ ở giường to để bỉ nhân ngủ ở giường nhỏ. Lưu Bị nói, túc hạ có
               tiếng là quốc sĩ, nhưng tiếc là chưa có thực. Trong lúc thiên hạ đại loạn, đế
               vương phiêu bạt, mọi người đều mong túc hạ “Thương nước quên nhà, tìm
               mưu cứu thế”. Còn túc hạ thì sao? “mua nhà tậu ruộng, lời không thể nhận”,

               đó chính là điều Nguyên Long thấy khinh bỉ, vì sao Nguyên Long lại phải nói
               chuyện với túc hạ? Gặp được Nguyên Long còn là may. Nếu gặp phải kẻ tiểu
               nhân như tôi, tôi sẽ lên ngủ ở lầu cao hàng trăm thước và túc hạ phải nằm đất,
               nói chi tới giường to, giường nhỏ. Câu nói có xuất xứ ở bài từ của Tân Khí
               Tật “chỉ biết mua nhà tậu ruộng, e phải xấu hổ khi đối diện với chàng Lưu tài
               ba”.

                  Từ ví dụ trên, chúng ta có thể thấy, Lưu Bị không chỉ có chí anh hùng mà
               còn có khí anh hùng. Đọc Tam quốc chí nhiều lần, ta nhận thấy Lưu Bị là vô
               năng, biết nhẫn nhịn, nhưng thực ra không phải thế. Kỳ thực, Lưu Bị là người

               sống  rất  tình  cảm,  cũng  có  lúc  đã  nổi  giận  đập  bàn  đập  ghế.  Như  chuyện
               “Đốc Bưu”, Lưu Bị đánh Đốc Bưu, không phải Trương Phi. Có điều, vì thế
               lực nhỏ, hoàn cảnh kém, thường phải nhờ vả người khác. Nên Lưu Bị không
               được như Tào Tháo “Cười cợt giang hồ”. Còn có thể vì tính cách, vì nhu cầu
               của đấu tranh, Lưu Bị trầm mặc ít nói (ít lời nói), không để lộ tình cảm (vui
               buồn không lộ ra), không để lộ bản sắc anh hùng như nói năng hùng hồn, mặt
               mày tươi vui, không được thoải mái như Tào Tháo. Nhưng như vậy không có

               nghĩa là Lưu Bi không phải là anh hùng. Đằng sau sự nhẫn nhục chịu đựng,
               trầm mặc ít nói, Lưu Bị luôn có khí của người anh hùng, khí đó vẫn không lộ
               ra ngoài mặt mà ẩn vào trong xương cốt.

                  Lưu Bị có khí của anh hùng, vì Lưu Bị có hồn của anh hùng. Cái “hồn” đó
               biếu hiện ở chỗ Lưu Bị biết kiên nhẫn chịu đựng. Phần trước đã nói, Lưu Bị
               ra  quân  không  thuận  lợi,  có  thể  nói  nếu  người  không  vô  năng  thì  việc  vô
               năng, gần như không ngày nào được thoái mái. Nhưng chúng ta chưa hề thấy
               Lưu Bị tỏ vẻ chán nản thối chi. Chỉ thấy Lưu Bị mấy lần đánh mấy lần thua.
               Trước hết Lưu Bị tham gia trận đánh với quân Khăn Vàng, khi đó là An Hỷ
   135   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145