Page 137 - Phẩm Tam Quốc
P. 137

cử, hay Lưu Bị chủ động xin đi? E là Lưu Bị chủ động xin đi bắt giặc, và Tào

               Tháo phê chuẩn, chứng cứ có trong Tam quốc chí. Đổng Chiêu truyện và
               Tam quốc chí. Trình Dục truyện. Theo hai truyện đỏ, sau khi Tào Tháo phái
               cử Lưu Bị đi Từ châu đánh Viên Thuật, Đổng Chiêu can nói, “Bị dũng, chí
               lớn, Quan Vũ, Trương Phi là vây cánh, lòng Bị thế nào thực chưa rõ”. Tào
               Tháo trả lời “Ta đã bằng lòng rồi”. Trình Dục lại cùng Quách Gia đi tìm Tào
               Tháo, hai người nói “Trước đây chúa công không giết, Dục chưa biết tính thế
               nào. Nay lại mượn quân, e có ý khác”. Tào Tháo nói “Muộn rồi, giờ có đuổi

               cũng không kịp”. Rõ ràng là Lưu Bị đã chủ động yêu cầu được đến Từ châu
               đánh Viên Thuật còn mượn quân của Tào Tháo. Lúc đầu Tào Tháo không
               mấy để ý đến chuyện đó. Nghe ý kiến của Đổng Chiêu, Tào Tháo còn nói
               “Ta đã bằng lòng, không tiện thay đổi” (Hai tiếng “bằng lòng” chứng minh
               Lưu Bị chủ động xin đi bắt giặc). Cho tới khi cả Trình Dục và Quách Gia đều
               nối, mượn binh là có ý khác, Tào Tháo lúc này mới tỉnh ngộ, nhưng có truy

               đuổi cũng chẳng kịp. Quả nhiên sau khi đến Từ châu, Lưu Bị giết Xa Trụ
               người trấn giữ Từ châu và công khai phản lại Tào Tháo. Trong cuộc mua bán
               này Tào Tháo đã lỗ vốn to.
                  Từ đây có thể rút ra kết luận: Lưu Bị chủ động ra đi, nguyên nhân cơ bản

               của việc này vì Lưu Bị là anh hùng. Là anh hùng thì nhất định không cam
               chịu cảnh ăn đậu ở nhờ, sớm muộn gì cũng phải có căn cứ riêng. Nhưng câu
               nói của Tào Tháo mới là nguyên nhân trực tiếp. Tào Tháo đã phá vỡ thiên cơ,
               bóc trần tâm tư của Lưu Bị. Vì vậy không đi không được, một đi không trở
               lại.

                  Nhưng có một vấn đề nảy sinh ra ở đây, vì sao Tào Tháo lại phạm phải sai
               lầm? Chẳng phải Tào Tháo đã thấy rõ anh hùng trong thiên hạ chỉ có hai
               người là Tháo và Lưu Bị hoặc ít ra cũng phải để Lưu Bị ở bên mình, sao lại
               có thể thả hổ về rừng, còn cho mượn quân, như để hổ thêm vuốt? Với sự

               thông minh của mình hoặc nói là gian trá, sao Tào Tháo lại có thể làm những
               việc hồ đồ như vậy? Thấy rõ tính chân thực của sự việc thật đáng ngờ. Đáng
               ngờ ở chỗ, nếu như Tào Tháo không nói câu đó, nếu như Lưu Bị không phải
               là anh hùng.

                  Vậy, chân tướng sự việc là gì?
                  Theo tôi, thứ nhất, Lưu Bị là anh hùng. Thứ hai, Tào Tháo đã nói câu đó.

                  Xin nói điểm thứ nhất trước: Lưu Bị là anh hùng. Nói Lưu Bị là anh hùng,
               sợ có nhiều người không hiểu. Dưới con mắt nhiều người, Lưu Bị có phần
               chậm chạp vô năng. Bản lĩnh của Lưu Bị, một là thích chạy, hai là hay khóc.
   132   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142