Page 136 - Phẩm Tam Quốc
P. 136

Điều thứ hai không đáng tin cũng rất khó nói, bởi vì tính chân thực của sự

               việc thật đáng ngờ. Theo cách nói của Tam quốc chí, lúc Đổng Thừa nhận
               mật chiếu của Hiến đế nhằm mưu sát Tào Tháo, Lưu Bị không hề tham gia
               (Tiên chủ chưa phát). Vừa khéo, lúc này Tào Tháo lại nói “Nay anh hùng
               trong thiên hạ chỉ có sứ quân và Tháo này”. Sau này Lưu Bị đã tham gia
               (cùng  Thừa  và  Tràng  Thuỷ  hiệu  uý  Chủng  Tập,  tướng  quân  Ngô  Tử Lan,
               Vương Tử Phục đồng mưu). Lại vừa khéo. Lưu Bị được Tào Tháo phái đông
               chinh Viên Thuật (hội kiến sử), như vậy là không bị cuốn vào vụ này (chưa

               phát). Bao nhiêu sự “vừa khéo” như vậy chẳng đáng nghi sao?
                  Có thể ngay cả La Quán Trung cũng cảm thấy khó giải thích nên mới có
               chuyện điểu chỉnh quan hệ nhân quả của sự việc. Theo cách nói của Tam

               quốc diễn nghĩa, Lưu Bị tham dự kế của Đổng Thừa, ký tên cam kết, nhưng
               Lưu Bị cho rằng việc phải bảo mật nghiêm ngặt và không thể hoàn thành
               nhanh chóng (làm từ từ và không thể tiết lộ). Bản thân Lưu Bị “lo trồng rau ở
               hậu viện, tự mình tưới bón, đấy là kế giấu mình”, Không ngờ Tào Tháo lại
               mời Lưu Bị uống rượu luận anh hùng, rồi bỗng dưng thốt ra một câu làm Lưu
               Bị sợ đến rơi cả đũa. Đúng lúc đang cần có người đem quân đi ngăn Viên
               Thuật, Lưu Bị nghĩ: “Không nhân lúc này tìm cớ thoát thân còn chờ đến bao

               giờ?”, liền chủ động xin đi bắt Thuật, tìm cớ đi luôn. Lưu Bị giải thích với
               Quan Vũ và Trương Phi: “Ta như chim trong lồng, cá mắc lưới, lần này thì
               như cá ra biển, chim lên trời xanh, hết bị ràng buộc bởi lồng và lưới”.

                  Như vậy là có vẻ hợp, nhưng nhân phẩm của Lưu Bị lại thay đổi thật đáng
               ngờ. Chẳng phải ngài đã cùng Đổng Thừa chích máu lập hội, cùng nhau ký
               tên, cùng nhau thề bồi, sẽ tiêu diệt giặc Tào bảo vệ hoàng thượng sao? Cớ chi
               vừa nhìn thấy dây đã tưởng là rắn, lo chuồn cho yên thân? Cuối cùng vì sự an
               nguy của hoàng đế là quan trọng hay tính mạng của ngài quan trọng? Chẳng
               phải ngài là đại anh hùng cứu vãn thiên hạ sao? Ngài phải ra sức liều thân

               xông lên phía trước mới phải! Ít ra cũng nên có mặt tại kinh thành, xem xem
               có còn cơ hội nữa không, cớ chi chỉ nghĩ đến mình trốn chạy, không hề biết
               hoàng đế, bọn Đổng Thừa đang trong đất chết?

                  Có thể Trần Thọ – người ngấm ngầm ủng hộ Lưu Bị, đã nghĩ tới vấn đề
               này, vì vậy đã có mấy chữ: “Hội kiến sứ”. Hội tức là vừa may. Vừa may, Tào
               Tháo  cử  Lưu  Bị  đông  chinh  Viên  Thuật,  Lưu  Bị  đành  phải  rời  khỏi  kinh
               thành. Nghĩa là, Lưu Bị ra đi không phải vì tham sống sợ chết, cũng không
               phải bội tín bỏ nghĩa, mà đâu có làm chủ được mình.

                  Vấn đề mấu chốt ở đây, việc đông chinh Viên Thuật là do Tào Tháo phái
   131   132   133   134   135   136   137   138   139   140   141