Page 145 - Phẩm Tam Quốc
P. 145

đến kì lạ. Thứ nhất, họ là thiên tài từ bé, lúc xuống núi mới chỉ có hai mươi

               sáu, hai mươi bảy tuổi (Quách Gia hai mươi bảy tuổi, Gia Cát Lượng hai
               mươi sáu tuổi). Nhưng suy nghĩ và mưu lược gần như đã thành thục. Thứ hai,
               họ đều “chọn đúng chủ”. Trong khi mọi người chỉ nhìn thấy ưu điểm của
               Viên Thiệu, Quách Gia đã nhìn thấy phần nát rữa; khi mọi người chỉ nhìn
               thấy phần nát rữa của Lưu Bị, Gia Cát Lượng đã nhìn thấy phần ưu điểm.
               Thứ ba, họ đều “có mưu kế, lập công lớn”. Quách Gia giúp Tào Tháo thống
               nhất miền bắc Trung Quốc, Gia Cát Lượng giúp Lưu Bị lập nên thế chân vạc.

               Có thể nói, trong hai người, một là kỳ sĩ trời sinh, một là nhân tài trần thế.
               Đương nhiên, họ giống nhau ở chỗ, trung thành hết mực, cúc cung tận tuy,
               chết không từ nan. Quan hệ giữa họ và Tào Tháo, Lưu Bị bề ngoài không thể
               hiện như cá gặp nước, nhưng bên trong thì tình sâu nghĩa nặng.

                  Sau khi Quách Gia qua đời, Tào Tháo buồn thương khôn xiết. Theo ‘Tam
               quốc chí, Quách Gia truyện” và lời chú thích của Bùi Tùng Chi, mỗi lần Tào
               Tháo dâng biểu lên triều đình, viết thư cho Tuân Úc, trò chuyện cùng người
               khác, nhiều lần tưởng nhớ Quách Gia và lần nào cũng rơi lệ. Tào Tháo nói,
               Phụng Hiếu chưa đầy bốn mươi tuổi, (mới ba mươi tám), thời gian cùng ta là
               mười một năm. Đó là những ngày gian khổ vất vả, tất cả đều do ta và Quách

               Gia chèo chống. Đúng là lúc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc! Nhiều lúc ta đã
               mất hết chủ ý, may có Quách Gia ra sức chèo lái tới thành công. Thực ra thì
               Quách  Gia  cũng  biết  đi  là  nguy  hiểm,  Quách  Gia  không  được  khỏe,  miền
               nam lại nhiều dịch bệnh, nên thường nói đến miền nam chỉ e không còn sống
               mà quay lại. Nhưng cùng ta bàn về kế lớn thiên hạ, lại nói phải bình được

               Kinh châu trước và xin được liều mạng lập công! Tình nghĩa như vậy ai mà
               quên được! Nay, ta tuy có luận công ban thưởng cho Quách Gia, nhưng đối
               với  người  chết  thì  đó  còn  tác  dụng  gì!  Người  tri  kỷ  thiên  hạ  thực  không
               nhiều, khó khăn lắm mói được một người, lại bỏ ta ra đi. Trời xanh hỡi, bảo
               ta làm gì đây, làm thế nào đây!

                  Theo  cách  nói  của  Tào  Tháo  chúng  ta  hiểu,  quan  hệ  giữa  họ  là  khác
               thường, có thể nói là cùng chia sẻ hoạn nạn (nguy hiểm hoạn nạn đều cùng
               nhau), hai trái tim cùng một nhịp đập (chỉ có Phụng Hiếu là hiểu được ý ta).
               Quách Gia đúng là nhân tài khó kiếm, có thể coi là trung thành hết mực (hết
               lòng hết sức, quên sao được), lại có nhiều mưu, thành công (Bình định thiên

               hạ, nhiều mưu lập công lớn). Những đặc trưng và quan hệ đó dễ dàng khiến
               chúng ta liên tưởng ngay đến Gia Cát Lượng.
                  Sự  thực,  Quách  Gia  và  Gia  Cát  Lượng  không  chỉ  có  điểm  tương  đồng
   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150