Page 150 - Phẩm Tam Quốc
P. 150

Biểu lén đánh Hứa huyện, Lưu Biểu không làm (Tiên chủ nói Biểu đánh Hứa,

               Biểu  không  theo).  Chờ  khi  Tào  Tháo  từ  Liễu  Thành  (gần  thị  trấn  Triều
               Dương, Liêu Ninh hiện nay) đại bản doanh vua Đạp Đốn Ô Hoàn đem quân
               về, Lưu Biểu mới hối hận, không nghe lời Lưu Bị bỏ phí một cơ hội lớn. Lưu
               Bị đành an ủi Lưu Biểu, đang lúc thiên hạ đại loạn, chiến tranh liên miên, sẽ
               còn nhiều cơ hội. Nếu từ nay biết phản ứng nhanh (người sau có phản ứng)
               thì còn gì để phải tiếc nữa (tiếc gì lần này). Sự thực thì Lưu Biểu làm gì còn
               cơ hội. Sau khi bình định ba quận của Ô Hoàn, Tào Tháo nhanh chóng chĩa

               mũi nhọn chiến tranh về phía Lưu Biểu; còn Lưu Biểu chưa kịp giao tranh
               với Tào Tháo đã đi gặp thượng đế rồi.
                  Tào Tháo nghe theo Quách Gia, không để ý tới Lưu Biểu, đưa quân lên bắc

               và tháng năm đến huyện Dịch (vùng tây bắc huyện Hùng, Hà Bắc ngày nay),
               lúc đó Quách Gia nói với Tào Tháo, binh quý ở chỗ thần tốc. Lúc này quân ta
               hành trình hàng dặm, khí tài nhiều và nặng, tốc độ chậm, rất khó giành được
               thắng lợi nhanh chóng. Một khi tin tức bị lộ, đối phương sẽ có chuẩn bị. Chi
               bằng bỏ lại khí tài rồi đi suốt ngày đêm, đánh cho chúng không kịp trở tay.
               Tào Tháo nghe kế đưa khinh binh đến Vô Chung (nay là huyện Tân Tô), sau
               đó được danh sĩ địa phương, ngài Điền Trù hướng dẫn theo đường tắt qua Từ

               Vô (phía bắc Ngọc Điền, Hà Bắc ngày nay), trại Lư Long (nay là Hỉ Phong
               Khẩu, Hà Bắc), Bạch Đàn (nay là Khoan Thành, Hà Bắc), Bình Cương (nay
               là Bình Tuyền, Hà Bắc), trèo lên Bạch Long Đôi (nay là Bố Hữu Đồ Sơn,
               Liêu Ninh) cách Liễu Thành chừng vài trăm dặm. Lúc này mới được tin quân
               Tào tới, vua Đạp Đốn của Ô Hoàn vội vàng ra nghênh chiến. Kết quả thua

               trận, bị giết. Viên Thượng và Viên Hi đành phải cao chạy xa bay tới Liêu
               Ninh cậy nhờ Công Tôn Khang.
                  Xem ra Quách Gia liệu việc như thần. Vì vậy Tam quốc diễn nghĩa mới
               quy công thắng lợi cuối cùng của trận đánh cho Quách Gia. Phần trước chúng

               ta đã nói về chuyện này. Sau khi phá Ô Hoàn, Tào Tháo án binh bất động,
               không vội đi tiêu diệt Viên Thượng, Viên Hi, ngồi chờ Công Tôn Khang đem
               đầu hai kẻ đó đến nộp. Quả nhiên Tôn Khang đã làm như vậy. Đây vốn là
               quyết sách của Tào Tháo, nhưng Tam quốc diễn nghĩa lại nói đó là “Cẩm
               nang diệu kế” của Quách Gia, gọi là Quách Gia di kế định Liêu Đông. Tam
               quốc diễn nghĩa nói vậy là không muốn để Tào Tháo quá sáng chói, muốn

               nói rõ Quách Gia thực tế mưu lược hơn người.
                  Sự thực, La Quán Trung ghép cây chiết cành như vậy không phải là hoàn
               toàn vô cớ, vì đúng là Quách Gia đã có ý này. Theo Tam quốc chí. Quách Gia
   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155