Page 147 - Phẩm Tam Quốc
P. 147

Tháo, còn liên hệ với việc Tào Tháo khóc Điển Vi trong trận chiến Uyển

               Thành, câu chuyện về trận chiến Uyển Thành, chúng ta đã nói trong tập tám
               Quỷ sai thần khiến, tức là vào tháng Giêng năm Kiến An thứ II (năm 197), do
               Tào Tháo sai lầm để Trương Tú vừa hàng được mươi hôm đã nghe theo kế
               của Giả Hủ đột nhiên làm phản. Tào Tháo không hề đề phòng, may nhờ có
               Điển Vi liều mạng tử chiến, Tào Tháo mới thoát được, con cả là Tào Ngang,
               cháu là Tào An Dân và tướng yêu Điển Vi đã phải bỏ mạng trong chiến đấu.
               Sau  đó,  Tào  Tháo  lập  đàn,  cúng  tế  Điển  Vi,  khóc  lóc  thảm  thiết.  Hồi  thứ

               mười sáu cuốn Tam quốc diễn nghĩa, Tào Tháo khóc như thế này: “ta mất
               con cả và cháu yêu mà thấy không đau đớn lắm, ta chỉ khóc một mình Điển
               Vi” số tướng sĩ chung quanh hết sức cảm kích (mọi người đều xúc động).

                  Đúng là “Lưu Bị vứt con” theo “kiểu Tào Tháo”. Mọi người đều đã rõ câu
               chuyện Lưu Bị vứt con. Sau khi Triệu Vân cứu được A Đẩu từ Trường Bản
               về, Lưu Bị đã ném con xuống đất nói: “Vì mày, xuyết nữa ta mất đại tướng”,
               Triệu Vân kinh hoàng phủ phục khóc nói, nhất định phải gan óc lầy đất. Hãy
               xem Tào Tháo không khóc con yêu mà thương tướng, kết quả là tướng sĩ đều
               hết sức cảm kích đến rơi lệ. Cùng một điệu nhạc nhưng khác lời.

                  Cũng vậy, nên so sánh tiếng khóc Điển Vi và tiếng khóc Quách Gia của
               Tào Tháo. Mao phê nói, Tào Tháo trước khóc Điển Vi sau khóc Quách Gia.
               Khóc Điển Vì là muốn để tướng sĩ phải cảm động, khóc Quách Gia là để các

               mưu sĩ phải tự thấy xấu hổ. “Tiếng khóc trước như là thường, tiếng khóc sau
               như là đánh”, thực không ngờ nước mắt của kẻ gian hùng “vừa có thể trở
               thành tiền lụa, vừa có thể trở thành roi gậy”. Vì vậy cha con Mao Tôn Cương
               đã cười nhạt: “Cái gian của kẻ gian hùng, đúng là gian đến buồn cười”.

                  Lời phê bình trên đương nhiên là rất tinh tế, chỉ đáng tiếc là lời khóc Điển
               Vi và khung cảnh khóc Quách Gia của Tào Tháo cũng giống như “Lưu Bị
               ném con” đều là lời các nhà tiểu thuyết. Đúng vậy, trong tang lễ của Điển Vi,
               Tào Tháo thân đến khóc tế, nhưng không nói: Ta mất con cả và cháu yêu mà
               không thấy đau đớn lắm”. Đúng là Tào Tháo có nói “Quách Phụng Hiếu còn,
               ta đâu đến đoạn này”, nhưng không khóc lóc thảm thiết. Chúng ta không biết

               Tào Tháo nói trong trường hợp nào và cũng không biết lúc bấy giờ có các
               mưu sĩ ở đó không. Có thể La Quán Trung đã diễn nghĩa, không thể tin được,
               cùng là Tào Tháo mà cha con Mao Tôn Cương phê là Tào Tháo trong tiểu
               thuyết, không phải Tào Tháo trong lịch sử.

                  Tào Tháo trong lịch sử không đáng buồn cười như thế! Tào Tháo than thở
               chưa hẳn là muốn làm “nhục các mưu sĩ”. Thực tế, có nhiều nguyên nhân
   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152