Page 146 - Phẩm Tam Quốc
P. 146

khiến người người phải kinh ngạc mà ngay cả khả năng về nhiều mặt cũng

               như nhau. Sau khi có được Gia Cát Lượng, Lưu Bị nói: Ta có được Khổng
               Minh như cá đã có nước”. Còn Tào Tháo sau khi có được Quách Gia cũng đã
               nói: “Giúp Tào Tháo thành đại nghiệp, phải là người này”. Lưu Bị trước lúc
               lâm chung đã gửi con cho Gia Cát Lượng, còn Tào Tháo đối với Quách Gia
               cũng từng “muốn lo về hậu sự”. Có điều Quách Gia chết quá sớm, chúng ta
               không  được  nhìn  thấy  ngày  đó.  Cũng  vì  nguyên  nhân  này,  ngôi  sao  của
               Quách Gia không được rực rõ bằng ngôi sao của Gia Cát Lượng. Năm hai

               mươi sáu tuổi Gia Cát Lượng đã xuống núi, năm mươi tư tuổi, âm bệnh qua
               đời, hai mươi tám năm phục vụ cho Lưu Bị, trong đó mười một năm nắm trọn
               quyền lớn; Quách Gia phục vụ Tào Tháo chỉ có mười một năm, chức vụ chỉ
               là quân sư Tế tửu (tham mưu). Điều kiện thi triển tài hoa của hai người là
               khác nhau.

                  Nhưng chỉ trong thời gian ngắn là mười một năm, Quách Gia để lại một cơ
               nghiệp thực đồ sộ. Lúc Quách Gia ở trong quân Tào, Tào Tháo luôn nhận
               được tin thắng trận, khải hoàn, thống nhất miền bắc trọn vẹn. Quách Gia vừa
               qua đời, thành tựu về quân sự của Tào Tháo rõ ràng là khác trước. Như lời
               Chu Trạch Hùng, luôn phải đối phó với lũ “quân phiệt thảo khấu” như Mã

               Đằng, Hàn Toại. Đối phó với hai “Kiêu hùng” lớn như Tôn Quyền, Lưu Bị có
               phần lực bất tòng tâm, tại trận Xích Bích suýt nữa bị lửa đốt sạch. Đương
               nhiên, Lưu Bị chuyển bại thành thắng không phải chỉ vì có Gia Cát Lượng;
               sự  nghiệp  của  Tào  Tháo  bị  cản  trở  cũng  không  vì  không  có  Quách  Gia.
               Chúng ta không thể nói quá về tác dụng cá nhân. Nhưng Quách Gia qua đời

               là tổn thất quá lớn với Tào Tháo. Vì vậy, lúc thua trận ở Xích Bích, Tào Tháo
               thở dài ngửa mặt lên trời và bỗng thốt ra câu: “Quách Phụng Hiếu còn, ta đâu
               đến đoạn này!”.
                  Đến  Tam  quốc  diễn  nghĩa,  câu  nói  đó  được  diễn  tả  như  sau:  Tào  Tháo

               thoát thân theo hẻm Hoa Dung về đến Nam quận, Tào Phi bày tiệc hòng xoá
               nỗi kinh hoàng, các mưu sĩ đều có mặt. Bỗng thấy Tào Tháo ngẩng mặt lên
               trời, xúc động. Các mưu sĩ nói, Thừa tướng lúc gặp nạn không thấy sợ, bây
               giờ đã an toàn về thành, người đã có cơm, ngựa đã có cỏ, có thể chỉnh đốn lại
               quân ngũ, trả thù rửa hận, sao lại khóc lóc như vậy? Tào Tháo nói: ‘Ta khóc
               Quách Phụng Hiếu! Nếu Phụng Hiếu còn, ta đâu đến đoạn này” Tiếp đến lại

               khóc lóc thảm thiết hơn “Ô hô Phụng Hiếu! Tiếc thương Phụng Hiếu!”, thế
               rồi “Các mưu sĩ khác đều lặng lẽ tự thấy xấu hổ”.
                  Cha con Mao Tôn Cương đã xỉ vả dữ dội thái độ buồn bã khóc lóc của Tào
   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151