Page 149 - Phẩm Tam Quốc
P. 149

đánh lại Tào Tháo. Vì vậy, để tiêu diệt thế lực còn lại của Viên Thiệu thống

               nhất  miền  bắc,  Tào  Tháo  không  thể  không  đánh  Ô  Hoàn.  Nhưng  Ô  Hoàn
               không phải dễ đánh, nhiều người chủ trương không đánh, cuối cùng thắng
               được nhưng rất nguy hiểm. Theo chú dẫn, Tào Man truyện của Bùi Tùng Chi
               trong Tam quốc chí, Vũ đế kỷ, bấy giờ trời rét căm căm, không bóng người,
               không khói bếp, hành quân liên tục hàng hai trăm dặm, không có một giọt
               nước,  lương  thảo  cũng  gần  hết,  Tào  Tháo  “giết  mấy  ngàn  con  ngựa  làm
               lương, đào sâu hàng hơn ba mươi trượng để lấy nước”. Vì vậy, sau khi về đến

               Nghiệp Thành, Tào Tháo lệnh trọng thưởng cho những người từng khuyên
               không nên tiến đánh Ô Hoàn. Tào Tháo nói, thắng lợi lẩn này, hoàn toàn là
               gặp may. Lòi khuyên của các vị mới là kế sách vẹn toàn. Rõ ràng trận chiến
               này là vô cùng kinh hiển.

                  Thực ra khi đó nhiều người phản đối đánh Ô Hoàn. Theo Tam quốc chí,
               Vũ đế kỷ có hai lý do chủ yếu để họ phản đối. Thứ nhất, Viên Thượng chỉ là
               kẻ mất nước trốn chạy. Ô Hoàn là “Di địch”, “một mình tham lam”, chẳng có
               cớ gì để giúp đỡ Viên Thượng. Vì vậy chẳng cần phải đánh. Thứ hai, Ô Hoàn
               đất rộng ở xa, một khi quân ta viễn chinh, Lưu Bị nhất định sẽ khích lệ Lưu
               Biểu nhân cơ lén đánh Hứa huyện “Vạn nhất có biến thì hối không kịp”. Vì

               vậy không nên đánh.
                  Nhưng Quách Gia lại chủ trương đánh, phải đánh và đánh là thắng. Theo

               Tam quốc chí. Quách Gia truyện, Quách Gia nhận định, thứ nhất Ô Hoàn rất
               xa, nhưng chính và ở rất xa, họ sẽ “ỷ thế xa” mà “không phòng bị”. Nếu
               chúng ta xuất kỳ bất ý, tập kích bất ngờ, nhất đinh chúng không kịp trở tay, vì
               vậy “có thể phá dễ dàng”. Thứ hai, không thể xem nhẹ ảnh hưởng của gia tộc
               Viên  thị,  không  thể  đánh  gá  thấp  thực  lực  của  ba  quận  Ô  Hoàn.  Một  khi
               chúng liên kết với nhau, “cùng bầy tôi của vị chúa đã chết, hoàn thành mưu
               kế từng mơ ước”, thì e Thanh châu và Ký châu sẽ không còn là của chúng ta

               nữa. Còn như Lưu Biểu – đây là điểm thứ ba, chẳng qua chỉ là kẻ ba hoa
               khoác lác (ngồi bàn suông). Lưu Biểu hiểu mình không bằng Lưu Bị, không
               biết phải đối xử với Lưu Bị như thế nào. Trao quyền thì sợ khống chế không
               nổi, không trao quyền thì sợ Lưu Bị sẽ không thực bụng giúp mình. Vì vậy,
               dù chúng ta “viễn chinh, đất nước bỏ trống nhưng bất tất phải lo hậu phương
               bốc lửa. Mong Tào công cứ yên tâm!”.

                  Sự việc diễn biến đúng như Quách Gia dự đoán. Theo chú dẫn Hán Tấn
               Xuân Thu của Bùi Tùng Chi trong Tam Quốc chí, Tiên chủ truyện, vào năm
               Kiến An thứ XII (năm 207), Tào Tháo tiến đánh Ô Hoàn, Lưu Bị khuyên Lưu
   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154