Page 151 - Phẩm Tam Quốc
P. 151

truyện, sau khi Viên Thiệu mất, Viên Thượng và Viên Đàm đều bị Tào Tháo

               đánh cho tơi bời khói lửa. Lúc này các tướng đều chủ trương nhanh chóng
               tiêu diệt hai kẻ đó, Quách Gia lại nói là không cần, cứ để cho hai anh em
               chúng đánh lẫn nhau. Quách Gia phân tích: Viên Thượng và Viên Đàm đang
               bất  hoà  vì  tranh  giành  quyền  được  thay  cha,  ai  cũng  có  mưu  sĩ  của  riêng
               mình, thế tất nội bộ sẽ loạn. Nếu chúng ta bức quá, chúng sẽ liên kết lại; nếu
               chúng ta không ngó tới, chúng sẽ đánh nhau. Vì vậy, chúng ta vờ như chuẩn
               bị nam chinh Lưu Biểu, chờ đợi sự biến giữa chúng, “khi có biến sẽ đánh là

               định  được  ngay”.  Quả  nhiên,  khi  quân  Tào  vừa  đến  Tây  Bình  (phía  Tây
               huyện Tây Bình, Hà Nam ngày nay), Viên Thượng, Viên Đàm xung đột lớn
               vì tranh giành Ký châu, Tào Tháo như ngư ông được lợi.

                  Lúc này chẳng khó khăn gì để biết vì sao Quách Gia liệu việc như thần.
               Nguyền nhân rất đơn giản, Quách Gia biết quá rõ về con người, Quách Gia
               hiểu thấu Viên Thiệu, hiểu thấu Lã Bố, hiểu thấu Tôn Sách, hiểu thấu Lưu
               Biểu và chẳng lạ gì Viên Thượng, Viên Đàm, mới dám có chiêu nguy hiểm
               đó. Chả trách Tào Tháo đã nói, Quách Gia “nhìn thời sự, binh sự, hơn hẳn
               người khác”. Dù là thời sự, dù là binh sự, xét cho cùng đều là nhân sự. Phải
               tinh thông nhân sự thì mới hiểu được thời sự và binh sự.

                  Đúng là Quách Gia giỏi biết nhìn người không chỉ nhìn rõ kẻ thù mà nhìn
               rõ cả chủ nhân. Trong biểu văn Tào Tháo nói “mỗi khi bàn bạc, phải làm gì

               trước kẻ địch. Thần chưa quyết được thì Gia đã quyết xong”. Rõ ràng mỗi lần
               ra quyết định, Quách Gia luôn trước Tào Tháo, luôn giúp Tào Tháo có quyết
               tâm. Nhưng rõ ràng ở đây phải có một điều kiện, tức là cách đối nhân xử thế
               của Tào Tháo, đủ để Quách Gia yên tâm ra mưu vạch kế, có những chiêu
               hiếm, những chiêu xuất thần. Nếu lại như Viên Thiệu, hẹp hòi tư lợi, nhu
               nhược ít quyết, chí lớn tài sơ, ghen ghét người hiền thì có tài trí thông minh
               đến mấy, Quách Gia làm gì có đất dụng võ. Có thể nói, Quách Gia thành

               công cũng chính là Tào Tháo thành công. Đó là điều hiếm thấy trong lịch sử.
               Thực dễ hiểu, trong trận chiến Xích Bích, nếu Quách Gia còn thì hẳn đã xuất
               kì chế thắng, giúp Tào Tháo chuyển bại thành thắng, hóa hiểm thành không.
               Đó cũng là nguyên nhân để Tào Tháo nói “Quách Phụng Hiếu còn, ta đâu
               đến đoạn này”. Tiếc là lúc ấy Quách Gia không còn, nếu không, lịch sử e
               phải viết lại, Tam quốc diễn nghĩa cũng phải viết lại. Bởi Quách Gia chưa có

               “một lực lượng mạnh “, ít ra thì giữa Quách Gia và Gia Cát Lượng đã có
               cuộc “đấu trí” hay ho.
                  Với đôi mắt sắc sảo như vậy, không thể không nhìn thấu Lưu Bị. Thực tế
   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156