Page 155 - Phẩm Tam Quốc
P. 155

được hiển đạt vang danh với chư hầu”. “Giữ toàn tính mạng”, “Không cầu

               danh lợi” nói ở đây chỉ có thể coi là lời nói; “cày cấy ở Nam Dương” có thể
               là thực, nhưng chưa chắc đó là nghề chính nuôi thân, chỉ dựa vào nghề nông
               để duy trì sinh kế, chẳng qua chỉ là tham gia lao động. Bấy giờ người ta còn
               coi đó là “nhã sự”, không thể coi là thân phận. Như Kê Khang vốn thích nghề
               rèn, lẽ nào lại coi đó là thợ rèn? Đúng là Gia Cát Lượng có cày cấy, nhưng vị
               tất đã là nông dân. Đương nhiên Gia Cát Lượng coi việc cày cấy ở Lũng miếu
               là nhã hứng lúc nhàn rỗi, hay là nghề nghiệp mưu sinh, chúng ta không hiểu

               được. Nhưng bất kể trong tình huống nào thì Gia Cát Lượng vẫn là người
               thẳng thắn không câu nệ. Ngay cả khi là thừa tướng, Gia Cát Lượng vẫn cúc
               cung tận tụy, làm việc hết mình, có thế đây là thói quen được hình thành từ
               lúc “cày cấy ở Nam Dương”

                  Gia Cát Lượng thường đọc lướt qua các sách, chú dẫn Ngụy lược của Bùi
               Tùng Chi trong Tam quốc chí – Gia Cát Lượng truyện nói, Thạch Đào là bạn
               của Gia Cát Lượng và những người khác thường “chăm chú tỉ mỉ”, riêng Gia
               Cát Lượng chỉ cần “nắm điều đại lược”. Như vậy mới là biết đọc sách. Thực
               tế thì, một người nếu không cần học vấn giống như Đào Uyên Minh, thì “đọc
               sách không cần tỉ mỉ” tức là không tự mình húc đầu vào tường; còn như “nắm

               điều đại lược” tức là giỏi nắm bắt các điểm chính yếu. Từ điểm này có thể
               thấy, Gia Cát Lượng là người đại khí. Người đại khí đọc sách luôn biết nắm
               lấy những trí tuệ những tinh túy trong đó, không tầm chương trích các, nhấm
               nháp từng chữ, giống như các tướng lĩnh thống soái đại khí, không hề tính
               toán tới sự được mất của thành nọ thành kia.

                  Ngoải cày cấy và đọc sách ra, Gia Cát Lượng còn thích hai việc khác nữa.
               Một  là  thích  “ôm  gối  hú  dài”  (có  ghi  trong  Ngụy  lược),  hai  là  thích  đọc
               “Lương phụ ngâm” (ghi trong chuyện này). Hú, có thể là thuật dẫn tới từ một
               loại khí công; “Lương phụ ngâm” là một khúc ca đưa ma thê thảm hoặc thơ

               Nhạc phủ phát triển từ ca khúc đưa ma. Qua hai điều này chúng ta thấy rõ
               Gia Cát Lượng lúc trẻ là người có tấm lòng khảng khái thê lương. Qua tiếng
               hú dài và thơ ca, Gia Cát Lượng muốn gửi gắm những tình cảm bi thương và
               sự quan tâm sâu sắc tới nhân tình thế thái.

                  Đây chính là “sĩ nhân” điển hình. Là “sĩ”, nhất là “quốc sĩ” phải có trách
               nhiệm với thiên hạ. Đương nhiên, nếu như chỉ có chí hướng thôi thì chưa đủ,
               còn cần phải có năng lực và điều kiện. Gia Cát Lượng có chí hướng, có năng
               lực và điều kiện. Luôn “tự ví mình như Quản Trọng, Nhạc Nghị” là có chí
               hướng; sau này lại trị nước, bình thiên hạ, định càn khôn, tức là có năng lực.
   150   151   152   153   154   155   156   157   158   159   160